Giản Phàm nói xong xoay người đi luôn, Trương Kiệt nghe vậy cuống lên giữ Giản Phàm lại, Tiêu Thành Cương dứt khoát hơn nhiều: “Đi thôi, đi thôi, cái nơi quỷ quái này không phải chỗ cho con người ở.”
“Khoan đã, mồm cậu ta không tin được, để tôi hỏi chị Hồ.” Trương Kiệt cẩn thận rút di động ra.
“Đừng hỏi chị Hồ, hỏi thẳng chi đội trưởng luôn, nào, tôi bấm điện thoại cho, nói chuyện với chi đội trưởng nhé.” Giản Phàm cướp lấy di động, nếu nói với Hồ Lệ Quân thì một câu là lộ ngay, vờ vịt bấm số: “Anh giải thích với chi đội trưởng lý do không nghe lệnh đi nhé
“Thôi, thôi ... Chi đội trưởng không ưa tôi, thế nào cũng bị ăn chửi, được rồi, giờ chúng ta đi đâu?” Trương Kiệt cướp điện thoại lại, nói tới chi đội trưởng là sợ rồi, tin rằng Giản Phàm không dám lấy lãnh đạo ra đùa.
“Hai người thật đáng thương, tôi có đi vài ngay thôi, đi không có xe đưa, về không có xe đón, lại xem lạnh thành thế này ... Công tác cách mạng phải làm, nhưng làm cách mạng vẫn phải giữ mạng chứ !” Giản Phàm nói vài câu đồng cảm, đưa tay sờ má lạnh cóng của Trương Kiệt: “Này có muốn có cái xe ngon lái cho oai không, Oa ca cấp cho một cái.”
Lại vỗ vai Tiêu Thành Cương đang ăn hạt dẻ như chết đói: “Hết tiền tiêu rồi chứ gì, Oa ca cho cái xe mới, phát hai tháng trợ cấp, thế nào?”
“Chính cậu nói đấy nhé, hôm nay mà không có xe, tôi cưỡi cậu về nhà.” Trương Kiệt nghiến răng hăm dọa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play