“Đội trưởng Lục, không phải tình hình còn chưa tra rõ à? Chưa tra rõ bảo tôi kiểm điểm thế nào? Xử phạt chính thức chưa có, nhỡ khai trừ thì tôi viết kiểm điểm thành cởi quần đánh rắm à? Lại còn báo cáo với chi đội trưởng ... Được, tôi không gây thêm phiền toái cho anh nữa, biết rồi, 3 giờ ...” Cúp điện thoại rồi, Giản Phàm nhếch mép cười, chẳng hiểu định bày trò gì đây, nhưng mà dù trò gì thì cũng sắp kết thúc rồi.
Tuyết đã tan, ngoài cửa sổ lớn của phòng ngủ, cư dân bận rộn ra vào ở tiểu khu và người qua lại ngoài đường phố đều lọt vào tầm mắt. Gập ngón tay tính, gần 2 tuần sống như người bình thường, cuộc sống không tệ, nhìn vết thương trên mặt là biết, lành tới bảy tám phần, vảy đã bong, không nhìn kỹ không thấy vết thương. Nhìn vẻ mặt cũng biết, không còn bộ dạng nhăn nhó khi phá án nữa, mặt tươi roi rói như muốn tỏa hào quang, nhìn xuống phía dưới càng rõ, buộc tạp dề.
Ném điện thoại lên giường, Giản Phàm không coi nội dung trò chuyện vừa rồi ra gì, hoàn toàn không có ý viết kiểm điểm, cái việc đó không phải sở trường ... Không phải là không biết viết mà là nói tới nhận sai ấy. Còn chưa ra khỏi phòng ngủ đã nghe "choang" một tiếng, tiếp đó là tiếng thét chói tai làm Giản Phàm hết hồn lao vào bếp.
Chỉ thấy một cô gái mặc bộ áo ngủ chất liệu bông dày màu hồng phấn in hình những bông hoa nhỏ màu trắng, mái tóc dài xõa tóc dài xuống vai còn hơi rối chứng tỏ ngủ dậy chưa lâu. Khuôn mặt sang nhuận không chút son phấn dưới ánh đèn vàng dịu thuần khiết tựa pha lê, một vẻ đẹp tiên nữ làm người ta nhìn một cái như xua tan được cả cái lạnh giá của mùa đông.
Là chị Tương, hai tay giơ trước ngực làm tư thế đầu hàng, nét mặt cứng đờ cứ như bị chính hành động của mình làm sợ hãi, thấy Giản Phàm tới, áy náy lí nhí giải thích với vẻ vô cùng tội nghiệp: “Tôi thực sự không cố ý đâu, thật đấy!”
Mặt đất là đống bát đĩa vỡ tan tành, vương vãi nửa gian bếp, tám phần là chuẩn bị rửa bát đĩa để đựng thức ăn, sau đó vì nước lạnh, tay cầm không vững thế là vứt đi hết. Giản Phàm trông có vẻ Tương Địch Giai không sao, dở khóc dở cười nói: “Em tin chị không cố ý, vì cho dù cố ý cũng không thể làm vỡ nhiều như thế! Mười ngày qua chị làm vỡ bát đĩa trong nhà tới ba lần.”
“Hừm, tôi đã nói không cố ý mà.” Tương Địch Giai dậm chân hờn dỗi lầm bẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play