Xong, phản đòn quá thẳng, Cảnh Văn Tú nghẹn lời, thẹn quá hóa giận vỗ bàn một cái, chưa nói gì thì bị Trương Anh Lan đã đưa tay ngăn cản trợ lý của mình lại: “Nổi loạn, đó chính là phẩm chất ưu tú nhất của thế hệ 8x các cậu, tôi rất thích người thanh niên có phẩm tính này, vậy hai chúng ta lại lần nữa đàm thoại được không? Tôi căn cứ vào đàm thoại đánh giá tâm lý, hoặc là chúng ta đổi vị trí, dù sao tôi rất thích chuyện cậu trải qua, tôi muốn biết, chuyện trong mắt người bình thường là vô cùng kinh khủng, sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý gì với cậu. Những kinh nghiệm này với chúng tôi mà nói là vô cùng đáng quý, hơn nữa còn có thể giúp cho rất nhiều người nổ súng tự vệ để lại ám ảnh tâm lý, thế nào? Cậu có muốn giúp chúng tôi không?”
Giản Phàm nhìn cả hai, do dự không biết lời này phải nói như thế nào: “Kỳ thực tôi cũng vì điểm này mà tới, nhưng tôi lo lý luận không chỉ đạo được thực tiễn, bàn việc binh trên giấy và trực tiếp ra trận khác nhau lắm. Nói tới ám ảnh tâm lý, tôi cũng có.”
“Nói xem cậu đã nhìn thấy gì?” Trương Anh Lan dẫn dắt.
“Người chết.” Giản Phàm nghiêm túc nói ra hai chữ: “Tháng 6, vụ cướp ở bệnh viện đường sắt, hai bảo vệ bị chết, súng bắn trúng đầu, lật tung cả đỉnh đầu. Khi tôi tới, hiện trường chưa thu dọn, mắt tôi lại quá tốt, nhìn rõ cả não văng ra ngoài bắn nhoe nhoét lên thành xe, máu chảy thành vũng ... Đồng nghiệp của tôi nói, nhìn nhiều sẽ quen, giống như đậu hũ nấu chua thôi ... Nhưng tôi không thể nào .. Khi đó ngũ tạng ... Ợ ...”
Nói tới đó lồng ngực nhộn nhạo, một tiếng ợ lớn từ cổ họng phát ra, vội vàng bịt miệng lại, với người khác mà nói đó là ký ức có thể phai nhạt, nhưng với Giản Phàm mà nói, chỉ cần nghĩ đến, nó chính là thứ ngay trước mắt như ảnh chụp vậy ... Mặc dù bây giờ y đã vượt qua được chuyện nhìn thấy người chết là buồn nôn, nhưng mỗi lần nhớ lại, ruột gan vẫn không thoải mái chút nào.
Lời miêu tả quá chân thật, lại thêm vẻ mặt của Giản Phàm, khiến Cảnh Văn Tú cũng bất giác sởn gai ốc, tay che miệng, cũng ợ khan một cái.
“Ngày hôm đó nhìn thấy đâu chỉ có trăm người, pháp y, kiểm nghiệm hiện trường, phong tỏa, điều tra, có ai không để lại ám ảnh tâm lý? Cái nghề nghiệp này khiến tôi làm nhiều chuyện không muốn làm, cũng chứng kiến nhiều chuyện không muốn chứng kiến, không phải chỉ mình tôi, nhiều người như thế, so với tội ác đó, nổ súng là cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT