“Mẹ, nhớ con không? Con biết mẹ nhớ con, cố ý không về nhà khảo nghiệm mẹ, hì hì, tránh nửa đêm bị mẹ đuổi con đi làm ... Cái gì? Bảo con dẫn Hồng Hạnh về á? ... Mẹ, mẹ đùa cái gì thế? Nhà ta bé tẹo, con dẫn người ta về thì ở đâu? Con đồng ý thì người ta cũng không chịu ... Mẹ, mẹ đừng gấp, để con dẫn cô gái khác xinh đẹp hơn cả Dương Hồng Hạnh về cho mẹ xem nhé ... Cầm tinh con gì ấy à? Trời cái thứ lịch cổ ấy làm sao con biết ... Không được mang tuổi dê về à? Thế tuổi ngựa có được không? ... Mẹ, mẹ học mấy cái này từ bao giờ? Gì, bà nội con nói ... Ài, bà hồ đồ lắm, mẹ còn nghe à? Lần trước con về còn muốn con cưới cô nương trong thôn ... Mẹ, không phải con không vội tìm vợ, giờ con tìm vợ, người sốt ruột không phải con, cha mẹ lại cuống lên gom góp tiền ... Trời, con ở xa thế này mẹ vẫn muốn quản ... Dạ dạ, rảnh rỗi con sẽ về ...”
Ánh mặt trời năm mới hòa lẫn với hơi ấm và hạnh phúc chiếu lên khuôn mặt loang lổ thương tích không dám về nhà, Giản Phàm chỉ có thể cảm thụ hơi ấm gia đình cách đó cả mấy trăm km qua điện thoại.
Nói ba lăng nhăng dỗ mẹ vui, mẹ càng có tuổi càng nói nhiều, nói từ công việc, nói tới đối tượng, lại nói tới công việc rồi tới đơn vị, rồi quan hệ xã hội, quay ngoắt một cái lại nói sang chuyện nhà cửa, có hai điểm mấu chốt, vợ là trung tâm, nhà và công việc là nền móng. Đó là ba ngọn núi đè nặng lên đầu nhân dân thành phố thời đại mới, Giản Phàm hoài niệm cách nói chuyện bằng chổi lông gà của mẹ hơn, đau ngoài da một chút, nhưng mà nhanh gọn, không lằng nhằng thế này.
Nhưng dù đánh hay mắng chửi cằn nhằn đều là yêu, không cách nào, không tiếp nhận cũng không được.
Cho điện thoại vào túi, nhớ lại lời mẹ nói về Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân và Hồ Lệ Quân, Giản Phàm thấy nếu mình tùy tiện cưới một trong ba cô gái ấy về đều làm mẹ hài lòng. Nhưng e làm mẹ thất vọng rồi, Giản Phàm đã có lựa chọn khác, mà ánh mắt của hai mẹ con từ nhỏ chưa bao giờ thống nhất.
Không chỉ ánh mắt, mà tư tưởng cũng không thống nhất, Giản Phàm mấy lần thăm dò mẹ về chuyện chị Tương, nhưng mà mẹ lại cứ lái sang chuyện "Hạnh Nhi", không biết Dương Hồng Hạnh bỏ bùa mẹ thế nào, làm Giản Phàm cứ thấp tha thấp thỏm, rốt cuộc không dám nói nữa.
Cuộc sống là như thế đấy, luôn luôn có những điều không như ý muốn, thế nhưng cuộc sống luôn có chỗ ấm áp, chỉ xem anh có nhìn ra hay không? Toàn bộ quy kết vào thái độ của chúng ta với cuộc sống này. Vì như Giản Phàm bây giờ, bị đình chỉ mà thấy thoải mái khoan khoái, đình chỉ một cái là cuộc sống tốt đẹp quay về, cùng Tương Địch Giai như đôi vợ chồng son, cả ngày quấn lấy nhau, nhàn nhã ở nhà nấu nướng ăn với nhau, cả hai đều có thể ở nhà cả ngày mà không hề buồn chán, chị Tương lặng lẽ ngồi bên cửa sổ đọc sách, thi thoảng hạnh phúc nhìn Giản Phàm chạy qua chạy lại nấu nướng dọn dẹp nhà cửa, hoặc nắm tay nhau đi dạo trong công viên như đôi vợ chồng già.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT