“Tôi đình chỉ là lại tới anh thôi, muốn kéo tôi chết chùm à, không có cửa đâu.” Giản Phàm lấy áo khoác đi ra ngoài trời, hít một hơi không khí lạnh buốt phổi, cảm giác sảng khoái, sân vắng vẻ, chỉ có vài đụn tuyết chưa tan, ngoài đường tiếng còi xe như xa xăm vọng tới, không thấy bóng dáng giai nhân, gặp thì sợ mà không gặp lại có chút thất vọng lên xe: “Trương Kiệt, mấy ngày qua giám sát có phát hiện gì không? Còn chỗ dì Thời .. À thôi, không hỏi nữa, tôi bị khai trừ rồi ... quên mất, tôi không còn là phó tổ trưởng nữa.”
Trương Kiệt vừa khởi động xe vừa nói: “Cũng chẳng có gì phải giấu cậu, giám sát không có thu hoạch gì, Tề Thụ Dân không rõ tung tích, dì Thời và chú Nghiêm thẩm vấn vài ngày không có phát hiện. Có điều hiện vụ án mất trộm ở Phân cục Tấn Nguyên và vụ án buôn lậu cổ vật 1226 đã gộp án, tên có nốt ruồi trên mặt kia cơ bản đã bị khóa chặt, tên Tôn Trọng Văn, người Vân Thành, đang truy lùng ... Chi tiết hơn thì tôi cũng không biết, hiện giờ tôi và Tiêu Thành Cương chỉ phụ trách giám sát Tề Nguyệt Các. Mẹ nó, đám người trên tỉnh thật chó má, hành hạ chúng tôi khổ sở, đến Tết cũng không cho nghỉ, nếu không phải đội trưởng Lục bảo tôi đi đón cậu thì còn đang ngồi đó theo dõi ...”
Giọng điệu Trương Kiệt còn bất bình hơn cả người bị bắt như Giản Phàm, tới phòng trực ban lấy vật phẩm cá nhân mà hắn vẫn nói không ngừng, Giản Phàm không rảnh để ý tới hắn nữa, vội vàng bấm điện thoại.
Đúng như dự đoán thằng béo chuồn rồi, muộn thế này mà còn chưa chịu rời giường, làm Giản Phàm bực mình cúp máy luôn. Sau đó lại gọi điện về nhà, Trương Kiệt dừng lại nghe ngóng, có chút buồn cười, Giản Phàm giải thích với trong nhà là mấy ngày qua chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không thể về, rồi công tác quá bận, nói cứ như thật, biến mình thành đồng chí tốt quên ăn quên ngủ vì nhiệm vụ. Hết ấm áp lại thành chua lè, đầu tiên là gọi cho chị gì đó, rồi sau đó là gọi cho em gì đó, ái muội vô cùng, làm Trương Kiệt nghe chua tới ê răng.
Điện thoại gọi xong thì xe cũng dừng, Giản Phàm như trút gánh nặng thì phát hiện ra Trương Kiệt nhìn mình chằm chằm với ánh mắt bất hảo, nhìn vị trí đã tới tiểu khu Bình An, ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Cậu không thấy chua à, cái gì chị Tương, rồi em gái nào đó ... Tôi nói này, tôi lo cậu bị điên, té ra cậu không điên, mà là động cỡn à?”
Giản Phàm cười khằng khặc chỉ bộ mặt ghen tỵ của cái tên mỗi lần về nhà lại nơm nớp sợ bị vợ mắng chửi, có điều chỉ ngoài cửa sổ: “Đã bị giam vào tù như anh thì hiểu quái nào được chuyện tình cảm? Mà sao lại thả tôi ở đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT