“Đừng nói chế độ với tôi, người tới hộp đêm nhiều lắm, đội trọng án chúng tôi xưa nay có quy định, trừ khi thống nhất hành động, bình thường không mặc cảnh phục. Trong thời gian phá án, súng không rời người ... Đốc sát Trương, chúng ta là người quen rồi, chỉ là quá trình sự việc thôi, các anh không thể hai ngày hỏi tám lần như thế? Các anh không nghỉ Tết à?”
Trong khu cách ly của nhà chiêu đãi, một vị thân mặc thường phục, mặt toàn vết thương đóng vảy, đang thao thao bất tuyệt, là Giản Phàm, chàng cảnh sát gây xôn xao cả hệ thống công an thành phố.
Xem ra vào đây nhiều rồi, càng ngày càng quen thuộc, khẩu khí càng hùng hồn, chấy nhiều không sợ bị đốt nữa mà, vấn đề quá nhiều, căn bản không bận tâm người ta coi mình là loại người gì.
“Mới hỏi có ba lần, đâu ra tám, anh còn nhắc tới Tết à? Không phải vì cậu chúng tôi sớm về nhà rồi.” Vị bên cạnh là đốc sát Lý, tên là gì Giản Phàm không buồn nhớ, dù sao lần đầu vào đây do hai vị này thẩm vấn.
“Tốt, anh hỏi đi, tôi đâu có từ chối thẩm tra nhỉ, mà sao tôi thấy hai anh có vẻ mất kiên nhẫn?” Giản Phàm như cố ý trêu tức người ta.
Người tới nơi này, đa phần khóc lóc kêu oan, lại có người hối hận, người muốn tự sát, hoặc vâng vâng dạ dạ, hỏi sao đáp nấy, chưa bao giờ gặp cái loại thế này, mồm nhanh hơn bắn súng, hỏi một câu chất vấn người ta ba câu, làm hai đốc sát chóng mặt.
“Chuyện gây hỗn loạn ở nơi công chúng thì sao? Đây là trò đùa à?” Đốc sát Trương mắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT