Á, muốn tát mình, Giản Phàm được huấn luyện rồi, phản ứng rất nhanh, cúi người né được, tức thì đùng đùng nổi giận quát: “Cô lên cơn đấy à, tôi cứu cô còn sai sao?”
“Cứu tôi? Xem chuyện hay ho anh làm này.” Tằng Nam giơ chân lên.
Giản Phàm hít một hơi khí lạnh, chân Tằng Nam toàn máu rồi, còn mấy mảnh thủy tinh đâm sâu vào da thịt nõn nà, nhìn mà kinh tâm động phách, nên tịt luôn. Đại khái là vì mất giày cao gót cho nên Tằng Nam chạy chân đất ra cửa sau chỉ huy bảo an, không chú ý tới dưới chân, thế nên dẫm phải đống thủy tinh do y và thằng béo thả chai rượu xuống mà thành, đèn pin chiếu tới, chỉ thấy khắp nơi là thùy tinh dính máu. Giản Phàm áy náy nói: “Chuyện này, xin lỗi ...”
Đang xin lỗi thì chú ý thấy Tằng Nam tóc tai rối bù, má sưng lên, quần áo thì xộc xệch, cảnh tượng này quá quen, y từng làm một lần, trông cứ như bị ai cưỡng bức vậy, suýt nữa xông tới đá chết mấy thằng kia. Chỉ là lúc này cứu người quan trọng hơn, cẩn thận dẫm lên mặt đất đầy thủy tinh tới đỡ Tằng Nam.
Lúc này lại có người hô lên: “Anh Đường tỉnh rồi, anh Đường không sao.”
Đường Đại Đầu vừa lờ đờ tỉnh lại liền chửi toáng lên: “Đm, thằng nào ném tao, thằng Vương Bát Đản nào?”
Bố khỉ, sao quân địch không đánh toàn đánh phải quân mình thế này, xem chừng cái thằng bị Phí Béo cầm chai rượu cuối cùng ném trúng là Đường Đại Đầu rồi. Giản Phàm hơi chột dạ, kệ Đường Đại Đầu, tên đó sống dai lắm, thấy hai chân Tằng Nam bị thương, không cách nào đi được, ngồi xuống nói: “Lên đây tôi cõng, xe cáp cứu sắp tới rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play