Hồ Lệ Quân rốt cuộc không phải là thiếu nữ mới lớn, nhanh chóng che dấu cảm xúc, bình thường lại: “Nguyên tắc đặt ra là có lý của nó, cần tuân thủ, còn tôi hỏi là vì quan tâm tới cậu, chẳng lẽ cậu không thấy đi điều tra một mình, lỡ có vấn đề không ai giúp à?”
“Giúp gì chứ? Mấy manh mối tôi theo đuổi đều rất mơ hồ, trước khi tìm ra cái gì đó, nói ra ai tin? Hơn nữa không chắc theo đuổi manh mối đó có kết quả, giả sử gọi đám Tiêu Thành Cương đi cùng, vừa tốn tiền bao ăn, chẳng giúp được gì. Đám đó gặp khó chút là cằn nhằn lải nhải, vừa làm người ta bực mình, có khi bản thân tôi nghe nhiều cũng nản chí.” Giản Phàm nhún vai: “Lấy vị dụ chuyện tôi đi qua các phân cục chụp ảnh, bản thân tôi chưa rõ sẽ tìm được cái gì, khi đó đi với chị, có khi chị cũng can tôi đừng làm việc vô nghĩa, đúng không?”
Lời này cũng có lý, Hồ Lệ Quân thở dài cảm thán: “Giản Phàm cậu đi quá nhanh rồi, mọi người không theo kịp cậu nữa.”
Giản Phàm hơi ngẩn ra, chưa bao giờ nghĩ chuyện này là vấn đề, trước kia luôn là y phải chạy đuổi theo người khác: “Chẳng lẽ chị muốn tôi chậm lại?”
“Không phải thế, tục ngữ có câu, muốn đi nhanh thì đi một mình, nhưng muốn đi xa thì phải đi cùng bạn bè. Giản Phàm, đừng đi một mình, người khác tuy kém hơn cậu, nhưng có lúc cậu cần tới họ.” Hồ Lệ Quân nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm nói một câu.
Giản Phàm lúc này chỉ có thể gật đầu, chỉ cần là lời khuyên chân thành, y sẽ cân nhắc.
Hai người đi tới hết phố đi bộ, Hồ Lệ Quân bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ đại đội một. Lên xe rồi, không ai nói gì, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, dần dần mí mắt Hồ Lệ Quân bắt đầu đánh nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT