“Oa ca ơi! Oa ca!” Tiêu Thành Cương trêu chọc: “Đầu anh hôm nay bị lừa đá hay bị Trương Kiệt đá mà sao hôm nay nói ra chẳng ai ủng hộ thế ... Đm, muốn ăn đòn à?”
Giản Phàm không ra tay mà Trương Kiệt cầm đũa làm vũ khí đâm tới, Tiêu Thành Cương phản ứng nhanh, giơ cốc bia hết lên chụp lấy, hai người một chiêu thu tay, vì Hồ Lệ Quân đã trừng mắt lên.
“Ha ha ha, tôi thích có người khiêu chiến trí tuệ của mình, cho mọi người ba chứng cứ, tôi vạch trần lớp ngụy trang của hắn.” Giản Phàm vỗ bàn những lời tự tin tới huênh hoang của y khiến mọi người bất ngờ, càng ngày Giản Phàm càng thích những thứ khó khăn thách thức trí tuệ. Mỗi lần giải được một câu đố hoặc có phát hiện mà không ai nhận ra thích nhìn bộ mặt ngơ ngác không hiểu gì tới choàng tình của người ta, cảm giác vô cùng thỏa mãn, say mê cảm giác đó: “Nghe kỹ nhé, chứng cứ thứ nhất là ánh sáng.”
“Ánh sáng?” Lần này cả bốn đều không hiểu.
“Đúng, ánh sáng.” Giản Phàm đã có chuẩn bị, mở một file mp4, bên trong đó là những bức ảnh nhà gác của đơn vị, phòng trực ban, kiến trúc tiêu chuẩn như nhau, hai cửa sắt nhỏ có cột đèn, giải thích cho mấy khuôn mặt ngơ ngác nghe: “Tôi dùng một tháng lang thang, đi khắp bốn phân cục còn lại của Đại Nguyên, cùng với các đơn vị nghèo khác không có tiền sửa sang xây mới, chụp về được chừng này bức ảnh, những căn phòng trực ban này giống với phong cách kiến trúc năm xưa ở Phân cục Tấn Nguyên. Nói thế này nhé, vào một đêm tối trời mưa gió như vậy, không nhìn rõ mặt nghi phạm là bình thường, đúng không? Nhưng sự thật không phải thế, lúc đó hơn 8 giờ, lúc đó cột trụ cửa có đèn, trong phòng trực ban cũng có đèn, khi nghi phạm lái xe moto tới gần cửa, còn có đèn xe, tôi đã làm thí nghiệm, từ 3 tới 5 mét, hoàn toàn có thể nhìn rõ mặt người, từ 5 tới 10 mét, nhìn rõ vóc dáng không thành vấn đề. Nếu như Kiều Tiều Ba chạy ra mở cửa, lại còn nói với nghi phạm một câu, khoảng cách tuyệt đối chỉ trong vòng 3 mét, dù trời có mưa, không thể nói là không nhìn thấy mặt, ai có ý kiến gì không?”
“Luận điểm thú vị đấy.” Lông mày Quách Nguyên giãn ra, nhìn kỹ hơn hình ảnh Giản Phàm chụp, công tác tỉ mỉ tới mức này, người ta không thể không phục, nếu trí tuệ của một người có thể khiến người khác ghen tỵ chứ nỗ lực sẽ khiến người ta nể phục.
Hồ Lệ Quân thì cảm khái, một mình đi điều tra thí nghiệm như vậy, so với chàng trai lần đầu sống chết không chịu ra thực địa, chỉ gặp nghi phạm mà nhũng chân không bước nổi, có cảm giác giống cảnh còn người mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT