“A lô, chị, sao thế? ... Hả ai bảo với chị thế? Không sao, xước xát một ít ... Không sao thật mà, chị tới rồi? Ở đâu, cửa chi đội ... Em thấy rồi, chị đợi chút, em ra ngay ...” Cúp điện thoại một cái, Giản Phàm co chân chạy ngay, chạy vài bước rồi mới nhớ ra cái gì quay đầu vẫy tay với Hồ Lệ Quân, sau đó lại tiếp tục chạy.
Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm chạy như bay, cách đó không xa có hai cô gái đứng bên chiếc Honda đỏ, một đỏ rực như lửa, một trắng hơn tuyết, đều vẫy tay với Giản Phàm ...
Hồ Lệ Quân mím môi, quay đầu đi.
Có lẽ với nữ nhân ly hôn, tình yêu là hi vọng xa vời không dám nghĩ tới, khi chàng trai ấy mỗi ngày một trưởng thành, nhiều lần cô nảy sinh hy vọng xa vời ấy, có điều thời khác này, chỉ còn lại nụ cười buồn.
Tương Địch Giai và Tằng Nam đứng sóng vai bên nhau, nhìn Giản Phàm bộ dạng thê thảm nhưng cười rạng ngời chạy ra, cả hai cô gái, ánh mắt chuyển sang ôn nhu, nhưng chỉ một người đi lên ôm lấy khuôn mặt đó, đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ.
Cách đó không xa còn có nhóm người đang nhìn, Trương Kiệt vác luôn cả thiết bị giám sát của đội trọng án lên cửa sổ, nhìn một cái sững sờ bị Thành Cương chen sang bên, vừa "oa" một tiếng thì Quách Nguyên chiếm chỗ.
Quách Nguyên tặc lưỡi: “Bạn gái của Giản Phàm thực sự quá đẹp rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT