Giản Phàm nghe ông già nói chuyện hài hước cũng cười sảng khoái, không ngờ ông già bộ dạng đại sư trong nghề lại chưa mất tính trẻ thơ, hai người chén qua chén lại, trò chuyện cũng tâm đắc lắm, dần dần bầu rượu đã tới đáy, rót đầy chén cho ông già rồi đi lấy thêm rượu để lên bếp.
Ô Long từ xưa là vùng đất nghèo, người dân đi tứ xứ kiếm cơm, đã ra ngoài kiếm cái ăn không thể thật thà được. Thế nhưng ở Ô Long có câu "khách tới nhà chớ pha hàng giả", ý nói tới đạo đãi khách, anh ra ngoài kia lừa lọc gian dối ra sao cũng được, một khi khách tới nhà là phải tiếp đãi chân tâm nhất, nếu không làm được thế thì đừng đưa khách về. Bất kể Giản Phàm có ý đồ gì thì không ai có thể chất vấn lòng hiếu khách của y, cái tổ chuyên án mỗi lần tới nhà đều được ăn no nứt bụng là minh chứng.
Ông già nhân lúc Giản Phàm thay rượu, nói: “Chàng trai, chúng ta uống hết một bầu rồi mà cậu còn chưa hỏi tôi chuyện chính.”
“Chuyện chính ạ? Chúng ta vẫn nói chuyện chính mà, nếu bảo cháu hỏi, cháu đang tò mò sao chú biết nhà cháu? Ngay cả trong đội cũng không nhiều người biết.” Giản Phàm từ trong bếp nói vọng ra.
“Đơn giản, ngay từ lần đầu tiên cậu tới quán tôi là tôi lặng lẽ đi theo cậu về cái chi đội hình sự gì đó rồi.” Ông già tiết lộ.
Giản Phàm bất ngờ: “Vì sao thế ạ?”
“Tôi hoài nghi cậu không phải cảnh sát.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play