Quả nhiên Ngũ Thần Quảng vừa đi là lập tức Thời Kế Hồng lên tiếng giở quẻ: “Đội trưởng Lục, mai tôi nghỉ phép được không? Nhà có chút việc.”
“Chị Thời, chị không xin phép cũng có tới đúng giờ đâu.” Lục Kiên Định bất lực nói, đồng chí lớn tuổi lại là nữ nhân, mặt dày mồm mép chanh chua, hắn không chọc vào nổi.
Thời Kế Hồng nghe vậy cười vui vẻ, Nghiêm Thế Kiệt không trắng trợn như thế, nhưng mà ông ta chẳng cần xin nghỉ vẫn cứ nghỉ sợ gì ai, cho dù bọn họ có đi làm cũng chỉ cả ngày ngồi pha trà tán gẫu, tốn tiền trà nước của cơ quan thôi, nghỉ nằm nhà là tiết kiệm tiền cho nhà nước. Bọn họ chỉ đặt hi vọng vào Giản Phàm, giờ Giản Phàm thái độ tiêu cực như thế thì còn làm ăn gì nữa, nghỉ cho khỏe.
Tổ chuyên án vừa tái lập đã có nguy cơ tan rã.
Trong phòng hội nghị không còn lãnh đạo nữa, mấy người tuổi tác tương đương vây quanh Giản Phàm ồn ào huyên náo.
Tiêu Thành Cương như gặp lại người thân thất lạc lâu ngày, ôm Giản Phàm từ phía sau, giả vờ cảm động xụt xùi: “Oa ca, Oa ca, làm tổ trưởng rồi, khao đi.”
Quách Nguyên thì nói: “Giản Phàm, bác Giang nhắc cậu suốt, thi thoảng ghé qua chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT