Giản Phàm lắc đầu, bây giờ càng kiên định không dám tùy tiện đưa tay ra nữa: “Chú Lý, tôi là người mù đồ cổ, cái này chú để cho người biết hàng đi, cho tôi thì khác gì là món ngon đem nuôi lợn, trà tốt cho trâu uống, chú cho tôi là tôi đi đổi sang tiền tiêu, có điều bán cũng không tìm được người mua, đồ đắt bán rẻ cuối cùng chú tặng cho người nào đó mất rồi.”
Lý Uy cười ha hả, ném chuỗi hạt vào hộp, trông có vẻ như cũng chẳng bận tâm thứ này, nhưng lại vô cùng tán thưởng Giản Phàm: “Tiểu Phàm, cậu tự nhận thanh cao, hay là không thèm cùng một giuộc với tôi? Sao tôi cảm giác, trong mắt cậu, phân lượng của tôi còn không bằng Đường Đại Đầu thế?”
“Không, không, tôi không có ý đó đâu, chú Lý, tôi không biết gì mấy thứ này thật, cổ nhân có nói thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội, chú mà cho tôi vài trăm, tôi không khách khí đâu, nhưng mà thứ quý giá thế này tôi không dám nhận.” Giản Phàm khéo léo từ chối, chuyển đề tài: “Chú Lý, có phải chú muốn nói gì với tôi không? Về vụ án kia, chú hãm mình trong đó bao nhiêu năm, tôi nghĩ hẳn là chú có phát hiện gì đó? Không phải vì tặng tôi mấy món đồ mà đưa tôi tới đây chứ?”
“Điều tôi muốn nói kỳ thực cậu đã thấy, không nhận ra sao?” Lý Uy thần bí hỏi lại.
Giản Phàm ngạc nhiên nhìn quanh thật kỳ, chỉ thấy toàn đồ cổ và đồ cổ, hoang mang lắc đầu.
Lý Uy thu lại nụ cười trên mặt, thuận tay cầm một món đồ cổ, giống cầm thứ bất kỳ vô giá trị nào đó, thở dài: “Đây là những món đồ cổ tôi tốn mười mấy năm sưu tầm khắp trong ngoài nước, có cái mua, có cái dùng thủ đoạn mà có ... Sau khi vụ án xảy ra, tôi tìm đủ mọi cách để thu hồi lại mấy món cổ vật kia, tìm kiếm Tằng Quốc Vĩ chứng minh sự thanh bạch của mình. Một thời tôi từng như bị điên, tới mỗi nơi là tìm chợ đồ cổ trước, xem có phát hiện gì không. Từ Singapore, Anh, Pháp, Mỹ, tôi không biết mình đi bao nhiêu nơi, không phát hiện ra tên trộm khiến tôi mang tiếng cả đời, nhưng tôi phát hiện ra khắp nơi là trộm.”
Một câu nói làm Giản Phàm sững sờ, ngây ra nhìn vẻ mặt của Lý Uy có chút như đau đớn khôn nguôi, không biết là cảm xúc đối với số đồ cổ này hay là cảnh ngộ của bản thân? Chẳng lẽ có nhiều tiền như thế mà lòng chưa buông bỏ được? Bằng vào trải nghiệm sống của Giản Phàm hiện giờ không thấu cảm được, nhưng y cảm giác được, ông ta nói thật, chính vì thế mà y hoang mang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT