Thịnh Đường không khác gì mọi khi, trời tối một cái là bãi đỗ xe đã chật kín, Giản Phàm phải đỗ xe đợi ở bên đường một lúc lâu mới có chỗ để lái vào. Mở cửa đi xuống là gió nhẹ mang theo tiếng nhạc dập dìu, tiếng cười của nam nữ truyền vào tai huyên náo vô cùng, xa xa nhìn về phía đại sảnh có ba nữ nhân khoác vai nhau đi ra, có vẻ là mấy chị em thân thiết cùng nhau đi chơi, loạng chà loạng choạng rời cửa không xa đã khom người nôn ọe. Ở chỗ tối của bãi đỗ xe có một đôi nam nữ đang dựa vào xe ôm nhau, người uốn éo gặm nhau loạn xạ, không biết là vừa gặp mặt hay là hôn tạm biệt, đa phần là từng cặp đôi tay trong tay, ăn mặc có trang trọng, có trẻ trung cá tính, ra ra vào vào.
Kiếm men say, mua dâm hoặc bán dâm, săn tình hoặc bị săn, một không khí đậm đặc mùi vị nhục dục xa đọa, không biết là do tâm tình đang rất tốt hay là đến nhiều nên quen rồi, đối với những cảnh tượng có phần chướng mắt ấy, Giản Phàm cũng không thấy thiếu thoải mái như trước kia, bởi vì thứ không hợp lý thì sẽ không tồn tại được, nếu đã tồn tại là có lý do của nó, cho dù anh không hiểu.
Đi bộ tới đại sảnh, bảo an đi tới, định đón ông chủ vào trong, vừa nhận ra người quen, Mơ Hồ nhiệt tình như gặp huynh đệ, cứ nghĩ Giản Phàm tới tìm Đường Đại Đầu, không ngờ là tìm Tằng Nam, không dám nhiều lời, bấm bộ đàm gọi người ra đưa Giản Phàm tới tận cửa thang máy.
Tầng 13, phòng giám đốc, người chưa tới thì cửa đã mở, Giản Phàm đi vào thì thấy Tằng Nam ngồi vắt chéo chân tự rót tự uống, cái váy ngắn hớt lên, khoe trọn cặp chân dài khêu gợi, Tằng Nam nở nụ cười rất ái muội, thế nhưng khẳng định là không phải quyến rũ. Còn Giản Phàm, đây là lần đầu tiên quay trở lại nơi đã xảy ra sự kiện kia, vẫn cảnh tượng đó, vẫn con người đó, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác là lạ.
Giản Phàm quay người đóng cửa lại đặt chìa khóa xe lên bàn: “Trả lại nguyên trạng nhé, cám ơn.”
Tằng Nam nhấp một ngụm rượu vang, cười đầy ẩn ý: “Làm sao lại về sớm thế, tôi cứ tưởng anh không về nữa cơ ... Ừm, nhìn dáng vẻ phơi phới này thì hình như thành rồi phải không. Này, anh không phải lại dùng biện pháp thô bạo với chị Tương chứ?”
Có vài phần trêu ghẹo, có vài phần hóng hớt, Tằng Nam bỏ đi lớp ngụy trang, càng thêm chân thật, giống như một bác gái rảnh rang lắm chuyện, Giản Phàm cười không đáp mà còn hỏi lại: “Mà sao cô lại quan tâm tới đời tư của tôi thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play