Giản Phàm bắt tay từng người, lòng hiểu ra rồi, đơn vị nào cũng có nhân vật thế này, đồng đội không ưa, lãnh đạo chướng mắt, Trương Kiệt có vẻ khách khí, nhưng bắt tay hời hợt, là loại đợi về hưu, ỷ mình là lão làng chả coi tổ trưởng trẻ ra gì, Thời Kế Hồng giống đã qua thời mãn kinh, chỉ đợi về nhà bế cháu.
Chi đội trưởng có ý gì đây? Văn phòng không rộng, có bốn cái bàn, hai vị lớn tuổi ngồi đối diện với nhau, vẻ lơ đễnh, Giản Phàm nghĩ một lúc lên tiếng: “Các vị, hôm nay tới đầy đủ rồi, tôi nói chuyện này, mọi người xem thế nào nhé?”
Thời Kế Hồng hít mũi xẹp miệng, có vẻ phản cảm, Nghiêm Thế Kiệt cầm cốc trà lên chả tỏ thái độ gì, nhưng là thái độ rõ ràng, đồng chí lâu năm, tới đây không phải để nghe nhãi con chỉ huy đâu. Trương Kiệt có chút khẩn trương, hắng giọng thiếu chút đứng dậy, quan hệ đồng nghiệp giữa các đơn vị rất vi diệu, không ai muốn chọc vào đồng chí sắp nghỉ hưu, Nhưng Giản Phàm là ai, ngôi sao đang lên của cả hệ thống, còn chưa chuyển chính chức, chưa có cấp bậc mà là thảm trưởng rồi lại là tổ trưởng, tương lai thành cấp trên của mình là cái chắc.
Giản Phàm tựa hồ không nhận ra điều ấy vẫn nói: “Tôi có một đề nghị, chúng ta tan ca cùng ăn một bữa nhé, Trương Kiệt, anh khỏi phải nói, anh mong xẻo tôi mà chẳng được. Tôi chủ yếu là mời chú Nghiêm và dì Thời, mọi người nể mặt, cái chức đội trưởng này của tôi là lâm thời thôi, nói không chừng mai là mất rồi, khi đó muốn mời mọi người cũng ngại không mở miệng được. Chú Nghiêm, chú thích uống rượu hả, tôi có ngọc mễ hoàng chính tông của Ô Long, uống say không hại người. Dì Thời, dì hẳn là thích món mỳ, tôi sẽ kiếm chỗ dì chưa bao giờ từng ăn”
Rất khiêm tốn, xong không cho ai nói vào, có câu lôi kéo quan hệ, ăn mà thôi, văn hóa Trung Quốc xoay quanh bàn ăn, trước khi bàn hợp đồng, ăn một bữa, đang thương lượng, ăn vài bữa, ký kết xong, lại ăn, rất nhiều chuyện ngồi trên bàn ăn dễ nói hơn bàn làm việc. Nghiêm Thế Kiệt gật gù, có vẻ chàng trai này biết tôn trọng đồng chí lớn tuổi, Thời Kế Hồng mỉm cười, Trương Kiệt cũng thở phào ...
“Giản Phàm, sao cậu biết Lão Nghiêm thích rượu?”
“Ha ha ha, mặt màu đỏ sậm, có câu ‘Đường hiểm khó đi tiền là ngựa. Thành sầu dễ phá rượu là binh’ (*), một đồng chí già bất đắc chí thì chỉ có nâng chén tiêu sầu thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play