Đây là chuyện làm Giản Phàm không thoải mái nhất, tới chi đội rồi, điều kiện lại càng kém, đám hình cảnh dã mãn của đội trọng án trà đạp cho xe cộ không còn ra cái thứ của nợ gì nữa, đi còn lắc lư, nghe Trương Kiệt cứ cằn nhằn mãi, Giản Phàm cho một câu: “Tôi không nói thì thôi, anh kêu ca cái gì, chẳng phải xe của đội trọng án các anh à, đi được vài năm mà sao tệ hơn xe nông dụng ở quê thế?”
“Xe công mà, ai leo lên cũng coi như vợ người ta, thỏa sức chà đạp. Chuyện này tôi chịu thôi, cậu mau thỉnh cầu chi đội trưởng đi, lấy cả kinh phí trợ cấp nữa, giờ tôi không biết phải tới chi đội lấy tiền hay là về đội trọng án lấy tiền, đúng là muốn điên mà.” Trương Kiệt nói còn nhiều hơn cả Giản Phàm.
“Tôi lên tiếng thế nào?”
“Cậu là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?”
“Ê Trương Kiệt, anh đừng có thế, tôi coi anh là anh cơ mà.” Giản Phàm vò đầu, hai người tiếp xúc với nhau qua vài vụ án rồi, khá thân thuộc.
Trương Kiệt dài giọng hết sức khoa trương: “Úi chà, nghe cậu nói kìa, cậu coi tôi như anh à, vậy được, tôi cũng không coi cậu là người ngoài nhé. Cơ mà Giản Phàm này, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng đây đâu phải là vụ án cho người làm. Cậu xem, nếu phá án cho đơn vị xí nghiệp, kể cả không phá được vẫn có xe có xăng, kinh phí dư dả. Còn cái vụ án này, tìm ai kiếm kinh phí đây? Với tiêu chuẩn của chi đội, xe thì được uống, nhưng người chẳng có cái mà ăn.”
Đó là khó khăn mà bọn họ phải đối diện, hơn nữa Giản Phàm còn không biết phải tìm ai giải quyết, đành phải dùng chiêu chỉ mai giải khát của Tào Tháo, xúi bẩy: “Trương Kiệt, chẳng lẽ anh không nghĩ, chẳng may có manh mối thì sao? Khi đó thì muốn gì có nấy, muốn xe có xe, muốn người có người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play