Nghĩ tới Tương Địch Giai, nghĩ tới nỗi đau và sự tuyệt vọng, đột nhiên Giản Phàm, thấy mọi rắc rối mình đang phải đối diện trở nên nhỏ bé ngớ ngẩn tới nực cười, so với những gì chị Tương phải trải qua y đã quá may mắn rồi. Chị ấy mỗi ngày mở mắt ra không biết mình có thể ngồi dậy được không, vậy mà vẫn sống tích cực, không than vãn oán trách, vậy thì mình còn cố chấp gì nữa, so đo gì nữa, cứ nghĩ tới chuyện đó tim Giản Phàm giống như bị bóp nghẹt, có chút tự trách cùng chán chường: “Cả đời này hai chúng tôi không hi vọng gì rồi, vốn nghĩ kiếm được ít tiền rồi, đứng trước mặt người ta sẽ ra dáng một chút, ai ngờ toàn thân vấy bẩn, rửa cũng không sạch. Vốn nghĩ có nhà có tiền là có thể ưỡn thẳng lưng theo đuổi cô gái mình thích, không ngờ chuyện hoàn toàn không như mình nghĩ, muốn làm một người tốt, hồ đồ thế nào tỉnh ra đã là cảnh sát bẩn ... Tôi chẳng giận cô nữa, cô cầm tiền đi đi, chúng ta không phải người cùng đường, cần gì phải dính vào nhau.”
Phát hiện ra được đề tài để đột phá quan hệ bế tắc của hai người, Tằng Nam đang cao hứng thì bị hất một gáo nước lạnh, nhìn Giản Phàm tang thương như giống trải qua mưa gió, tuy có chút buồn cười, nhưng cũng đồng cảm: “Giản Phàm, kỳ thực chúng ta có chỗ tương tự, tôi lý giải tâm tình của anh, chúng ta đều là nhân vật nhỏ vùng vẫy ở dưới đáy xã hội, anh hay dở gì còn có cái nhà, có cha mẹ có em gái, có ông bà nội. Còn tôi, tôi nhìn mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, người thân duy nhất bặt vô âm tín, tôi đợi mười mấy năm không có lấy một mẩu tin nhắn ... Ở vị trí chúng ta, vì sinh tồn không từ thủ đoạn không phải người xấu, làm chuyện trái lương tâm vì bị ép mà thôi.”
“Nhưng tôi lấy lương tâm mà nói, tôi không hề có ý hại anh, cho tới bây giờ cả chú Ngũ và Tần Cao Phong đều không biết chi tiết chuyện anh nhận tiền, Giản Phàm, tôi nói với họ làm gì, bọn họ cho rằng cái nhà này của anh là khoản tiền bẩn lớn nhất, nhưng cái nhà này lại là hợp pháp, Giản Phàm, hãy tin tôi.”
“Thật sao?” Giản Phàm nheo mắt đánh giá.
“Anh có thể tra, bằng vào sự thông minh của anh, không khó phát hiện ra, đúng không? Anh nghĩ xem, nếu bọn họ có chứng cứ xác thực, với người địa vị cao như thế, họ có cần nói ngon ngọt với anh không, một câu thôi là tống anh vào tù luôn.” Tằng Nam thấy có cơ hội đi tới trước mặt Giản Phàm: “Giản Phàm, nhìn tôi, nhìn kỹ xem, anh nói không ai có thể nói dối anh, tôi có giống nói dối không, tới giờ này tôi còn dám nói dối anh à?”
Giản Phàm nhìn Tằng Nam một lúc lâu rồi thở hắt ra, bất ngờ cười rộ lên: “Hay lắm, ha ha ha, không cần phải bán nhà nữa, thì ra đám đó chưa biết gì. Tốt, mai lão tử từ chức luôn, mẹ nó chứ, nhìn bộ dạng trưởng bối hiền hòa của Ngũ Thần Quảng khiến tôi buồn nôn, còn cái mặt Tần Cao Phong sớm muốn đạp một phát. Này, cô đừng lừa tôi đấy, tôi đủ thảm rồi.”
Tinh thần của y có vẻ đã thả lỏng hơn, nhưng khúc mắc tuyệt đối không dễ tiêu trừ như vậy, Tằng Nam trịnh trọng nói: “Không hề, nếu tôi lừa anh, tôi không được chết tử tế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play