Đầu hơi cúi xuống như đang nhìn món ăn, Tương Địch Giai đưa cánh tay phải trắng ngần cầm đũa chỉ miếng thịt nạc màu vàng trải đều trên đĩa: “Chẳng phải là thịt rang giòn sao?”
“Thịt này không phải thịt kia, chị thử đi, nếu như chị nói thì đã chẳng phải là thiếu chưởng môn của Đệ nhất oa nữa, chị thử đi ...” Phản ứng của Tương Địch Giai cũng lọt vào mắt Giản Phàm, thế này giống ngầm chấp nhận, lòng mừng húm, biết mình qua được cửa ải khó khăn ban đầu, chậm rãi thở ra, điều chỉnh lại tâm trạng, gắp một miếng đưa tới trước mặt Tương Địch Giai.
Tương Địch Giai hơi ngần ngại một chút cuối cùng vẫn đưa miệng tới hé cánh môi hồng cắn miệng thịt, nhai thật kỹ, ừm ừm liên hồi, lại tự gắp vài miếng mới nói: “Ngon lắm, ngon hơn cái quán mà chúng ta ăn lần trước đấy.”
“Chị nói thật là, ai lại đi so với quán ăn ... Đương nhiên là ngon hơn rồi, đó là bột phục linh, bột sơn dược, giấm trắng và tinh bột, ngâm nửa ngày, vị ngấm hết vào ... Hì, ngon chứ, tuần trước chúng ta ăn ở Long Đô Thực Uyển, nếm một cái là biết thịt không tươi, nhà hàng quán ăn bây giờ không đáng tin ... Chị thử canh đi, hà thủ ô, câu kỷ ninh nhỏ lửa, bổ gan ích khí dưỡng huyết, chị thường ăn canh này thì còn tốt hơn mấy thứ gà đen phượng trắng quảng cáo nói chuyện của nữ nhân, nữ nhân lo...” Giản Phàm lấy lại phong độ, tâm trạng cực tốt, nói tía lia một tràng, hào hứng giới thiệu, cứ như sợ Tương Địch Giai không ăn vậy.
Tương Địch Giai nghe nói tới quảng cáo
chuyện của nữ nhân phì cười mắng: “Ăn
không nói, ngủ không ngáy, nghe cậu nói đã sặc lên mũi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT