Chi đội trưởng hớp một ngụm nước, có chút dở khóc dở cười: “Còn không phải sao, vốn tôi tính kế, hai người bọn họ nội ứng ngoại hợp, khẳng định là sẽ có thu hoạch, cậu đoán xem thế nào? Một tháng qua cậu ta không thèm nói với Nam Nam dù chỉ một câu, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói vì đảm bảo cho sự an toàn của đồng chí không bị bại lộ, tôi không biết phải trả lời ra sao. Ài cậu ta thì không sao, tôi xem chừng con bé tâm trạng sa sút, thôi tôi không nói cái đó, chuyện tình cảm bọn trẻ tôi không hiểu ... Lại nói giờ đám lưu manh Đường Đại Đầu coi cậu ta là tri kỷ rồi, Nam Nam nói, đám bảo an Thịnh Đường lần nào có biểu diễn là đem vé cho cậu ta trước tiên, thằng nhãi đó sinh ra là để làm cảnh sát bẩn, căn bản không cần dạy, còn thuận buồm xuôi gió hơn làm cảnh sát.”
Kết quả này khiến cho hai vị đầu têu đều không biết nói thế nào, anh chàng cảnh sát thân mang sứ mệnh đặc biệt nhập vai quá tốt. Trừ chính sự của cảnh sát ra thì chuyện gì cũng làm, nhưng không phát hiện ra chuyện gì quá giới hạn, chẳng qua là ăn uống chơi bời thôi, muốn chỉ trích cũng không được, chính bọn họ cổ vũ Giản Phàm làm thế, giờ há miệng mắc quai.
Đây cũng là cơn đau đầu của bản thân thời gian qua, cảm giác Giản Phàm đang dùng cách khác phản ứng lại chuyện trước kia, thấy chi đội trưởng tức phát nghẹn, Tần Cao Phong hiến kế sách: “Chi đội trưởng, anh nên suy xét để cậu ta chính thức tiếp nhận vụ án Phân cục Tấn Nguyên. Tốt nhất là điều động cậu ta đi chỗ khác, bây giờ cậu ta ở trong đội tự do vô tổ chức, ảnh hưởng không tốt, không thể để mọi người thấy tôi thiên vị cậu ta, cứ thế này tiếng nói của tôi trong đội sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đi đâu? Còn sớm, chưa chuyển chính chức chưa định cấp bậc, tới đội trọng án thì không được, Lão Lục mà tóm được thứ bảo bối này, khẳng định ném cả đống vụ án lên người, dùng cậu ta như lừa, thế còn sao chuyên tâm vào vụ án kia được ...” Chi đội trưởng cũng khó xử, tất cả đều vị để Giản Phàm phát hiện ra quá sớm khiến ông ta không thể không xuống nước hứa hẹn thỏa hiệp, nên mới ra cơ sự này.
“Đi đâu không quan trọng, cương vị có thể quan trọng một chút, nhưng dứt khoát phải tìm chỗ khiến cậu ta không thể tiếp xúc với nhà bếp, đó là bệnh nan y của cậu ta, thấy cái ăn là miệng ướt, thấy làm cơm là ngứa tay.” Tần Cao Phong kiên quyết nói, phải cách ly Giản Phàm với cái bếp, nếu không là hỏng.
“Ài, thật điên đầu mà ... Thế này đi, cậu kiên trì thêm vài ngày nữa, qua lễ Quốc Khánh là tới hạn của nhóm học viên này rồi. Cậu sát sao một chút, có dị thường là phải báo cáo ngay.” Chi đội trưởng hết sức bất đắc dĩ, vốn đây là con át chủ bài mà ông ta hết lòng bồi dưỡng, vậy mà chỉ sai một ly liền biến thành củ khoai nóng.
“Vâng, phải rồi, có bình rượu thuốc, tôi đã để vào trong xe của anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play