Tần Cao Phong nhắc khéo một câu: “Ông ta tên là Ngũ Thần Quảng.”
“Ngũ Thần Quảng là ai? Chuyện này còn có ẩn tình gì ... A ...” Giản Phàm đang nói chợt tỉnh ra, vỗ trán một cái, thì ra là vị ngồi ngay trước mắt mình đây, sơ hở duy nhất mình tìm ra lại chính là chi đội trưởng, cười ngượng: “... Xin lỗi chi đội trưởng, nếu thế thì chắc chắn không phải là chú rồi.”
“Ha ha ha!” Chi đội trưởng bị vẻ mặt Giản Phàm làm cười không thôi, toàn bộ nhân vật liên quan tới vụ án đều bị y nắm hết trong tay, ngay cả mình cũng bị liên quan: “Tốt, tốt, điều này chứng tỏ cậu cực kỳ để tâm, nhớ vụ án rõ ràng như thế. Năm xưa tôi chính là người phụ trách vụ án buôn lậu di vật văn hóa này, do trong quá trình truy bắt nghi phạm mà bị thương, lúc đó tôi đang phẫu thuật ở huyện Dương Cao, nếu không tôi cũng bị điều tra rồi. Đã mười bốn năm, thương hải tang điền, khi đó phá án thế nào các cậu không hiểu nổi đâu, lắp một bộ điện thoại tốn kém tới hơn 8000, chúng tôi bắt được vài nghi phạm, gọi điện thoại về cho cục mất tới ba tiếng, nào có thông tin thuận lợi như bây giờ. Cảnh còn người mất, đến khi tôi về đội một cái là bị điều đi ngay, về sau mới biết xảy ra chuyện gì, Lão Tằng là chiến hữu của tôi, chúng tôi mặc cảnh phục cùng nhau, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không tin ông ấy lại biển thủ tang vật, bỏ lại một đứa con gái mười bốn năm không rõ tung tích. Cậu cũng biết con bé đấy.”
“Vâng, tôi biết !” Giản Phàm hơi đỏ mặt, lời của chi đội trưởng là hồi ức cũng là ngầm thanh minh cho bản thân, với điều kiện thông tin ngày đó, tất nhiên không thể liên quan tới vụ án cách đó mấy trăm km, chuyển chủ đề: “Chi đội trưởng, tôi thấy khả năng phá được vụ án này gần như bằng không.”
“Thế sao? Giả sử tôi để cậu phụ trách vụ án treo này thì cậu có lòng tin không? Đối với người biết vụ án này trong cục, đây là cực hạn, tinh anh toàn thành phố muôn khiêu chiến cực hạn đều chịu chết.” chi đội trưởng kích động Giản Phàm.
Sự kích động động này không có bất kỳ kết quả nào, Giản Phàm vô cùng lý trí: “Nếu là bằng không, tôi không tham gia, phá được mới là lạ, trừ khi biết được tung tích của Tằng Quốc Vĩ, nếu không khác gì mua tờ vé số rồi mơ trúng độc đắc.”
Câu nói nản lòng này cũng không khiến chi đội trưởng nhụt chí: “Vậy cậu ngồi tới 4 tiếng xem một vụ án chết để làm gì, chỉ để nói một câu nhụt chí thế thôi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play