Phòng hội nghi rộng lớn, không có lấy một tiếng động.
Thấy Giản Phàm chỉ đứng đó không nói không rằng, chi đội trưởng không giận, tiếp tục mỉm cười hỏi: “Dù thế nào cậu cũng có cái nhìn tốt hoặc xấu với nghề cảnh sát này chứ? Chẳng lẽ cái này cũng không thể nói được?”
“Không thể nói là tốt, cũng chẳng thể nói là xấu, nhưng tôi thích cuộc sống của một người dân bình thường hơn.” Giản Phàm trả lời lại bằng một câu tựa đúng lại tựa sai, coi như cũng tương xứng với câu hỏi của đối phương, thái độ cũng chừng mực, không gay gắt như lúc nãy, nếu quay trở lại là một thường dân rồi lại đi gây sự với cái cơ cấu bạo lực này là ngu xuẩn.
Chi đội trưởng gật gù: “Đây coi như là một lời đánh giá công bằng, cũng là hi vọng của đại đa số người Đại Nguyên. Tôi xem hồ sơ của cậu từ trung học tới đại học, đều không quá tốt, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ở công ty điện tín làm việc thời gian ngắn, đánh giá cũng không cao. Giản Phàm, cậu đã bao giờ có tính toán hay trù tính gì sự nghiệp cả đời chưa?”
Đây là câu hỏi Giản Phàm tự hỏi mình rất lâu, rất nhiều lần rồi, cho tới bây giờ, câu trả lời vẫn là như vậy: “Chưa có.”
Câu trả lời này chẳng có gì bất ngờ, người trẻ tuổi đa phần đều thế sống một cách mơ hồ, nếu không phải để cuộc đời cuốn đi thì cũng nghe cha mẹ an bài, trong đợt cảnh sát nhận vào năm ngoái, đâu có thiếu những người chỉ đi làm kiếm đồng lương, nói lý tưởng sự nghiệp gì đó đều là quá xa vời, không chừng người ta cười cho là ngớ ngẩn.
Hỏi câu này không phải làm khó Giản Phàm, mà là vì coi trọng y, với một người bình thường, chẳng ai quan tâm anh sống có mục đích hay lý tưởng, thậm chí chả bận tâm anh chết thế nào, tồn tại hay không tồn tại chẳng ảnh hưởng mấy, Giản Phàm là ngoại lệ nên mới phải tốn công với y như thế, chi đội trưởng thở dài: “Trẻ con bây giờ cứ nói trưởng thành sớm, kỳ thực là mặt thể chất sinh lí thôi, suy nghĩ còn non nớt lắm, nếu là thế hệ trước, chưa hai mươi đã phải gánh vác gia đình rồi, còn thời này vẫn đi học vẫn ngửa tay xin tiền cha mẹ ... Tuổi cậu bây giờ khả năng chưa hiểu được tầm quan trọng của nghề nghiệp hay hưởng thụ lạc thú của nghề nghiệp đó mang lại cho cuộc sống. Khi tôi ở tuổi cậu, không đỗ được đại học, làm lính vài năm, kỳ thực khi đó mục đích làm lính của tôi là có hộ khẩu được phân phối công việc. Giải ngũ liền hồ đồ thành cảnh sát, ha ha ha ... Sau đó hồ đồ làm cảnh sát cả đời, đội trưởng của cậu cũng vậy, một thời phá phách gây rắc rối ghê gớm hơn cậu nhiều, cha cậu ta quản không nổi nên ném vào trong quân đội.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT