Hai người lên xe, quay về thành phố, Giản Phàm thi thoảng lại nhìn cái vẻ mặt hớn hở của Dương Hồng Hạnh, càng nhìn càng nghi: “Này lớp trưởng, em và mẹ anh thậm thà thậm thụt với nhau cái gì thế, suốt từ hôm qua tới giờ, làm như em mới là con gái ruột, anh thành người ngoài vậy.”
Dương Hồng Hạnh che miệng cười khúc khích, hôm qua cả nhà Giản Phàm nghỉ ở nhà khách Ngũ Nhất, cô và mẹ Giản Phàm ngủ chung giường, đã thế còn đuổi Giản Phàm ra khỏi cửa từ sớm, làm Giản Phàm mặt sưng mảy xỉa suốt từ đó đến giờ.
“Anh muốn biết à, em có thể nói, nhưng không biết anh có năng lực chịu đựng nổi không? Mẹ anh nói, anh bốn tuổi trèo lên cây chơi bị rơi vào chuồng lợn, năm tuổi nướng khoai lang trên núi gây cháy rừng, ông nội anh bị bắt vào đồn, bà nội anh không quản nổi nữa nên trả anh về huyện thành. Mười tuổi rồi còn ngủ với mẹ và em gái, năm thứ hai sơ trung vẫn thích sờ ti mẹ. Đi học đại học, mẹ đưa tới tận Đại Nguyên, còn ôm mẹ khóc chảy nước mãi ... Mẹ anh bảo là anh không rời được lòng mẹ, nên mẹ anh lo lắm.” Dương Hồng Hạnh khó khăn lắm mới nói hết được: “Hi hi hi, Giản Phàm, có phải là anh có phức cảm mẹ không vậy?”
“Phì, em mới có ấy, bớt lấy anh ra nói đi ... Hừm, đừng nghe mẹ anh nói, mẹ anh cứ gặp ai là đem chuyện xấu của anh ra kể để chứng minh thành quả giáo dục của mình.” Giản Phàm tai nóng rần tới bốc khói, hậm hực một lúc, nhìn qua gương chiếu hậu. Dương Hồng Hạnh đang cầm mũ cảnh sát quạt mát, cho dù là ngày trời nóng như thế mà vẫn mặc một thân trang phục đi làm chính thức của cảnh sát, hoàn toàn không dưỡng nhãn bằng các em gái trắng phau phau ngoài đường. Nói đâu xa, ngay cả Sử Tĩnh Viện cũng mặc áo thun mát mẻ cổ rộng đi làm, có cô vợ chính thống thế này đời mình chỉ có khổ đau thôi.
Nhìn một cái, lòng thầm khen ánh mắt của mẹ thật tốt, tốt như chọn quần áo cho mình vậy, chuyên môn chọn thứ mình không thích nhất.
Dương Hồng Hạnh thấy sắc mặt Giản Phàm rất không ra gì, không muốn đi quá đà, nén cười vỗ về: “Đừng giận, có mẹ yêu thương chiều chuộng là hạnh phúc, giống như anh, rất nghe lời mẹ, để ý tới cảm giác của cha mẹ là hiếu thảo mà.”
“Em nhầm rồi, anh chưa bao giờ nghe lời mẹ anh hết, cho nên bây giờ anh mới hết sức để ý tới cảm thụ của mẹ, không để mẹ nuôi đứa con mà chỉ toàn thất vọng. Đáng tiếc, lần này sợ là lại làm mẹ anh mừng hụt.” Giản Phàm hoàn toàn nghiêm túc: “Dương Hồng Hạnh, đội trưởng nói với em cái gì, anh ta định dùng mẹ anh uy hiếp anh làm việc gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play