Mình đâu sai, mình muốn là chính mình, mình không phải là một con rối, liên tục tự nhủ với bản thân như thế cũng không xua tan được ý nghĩ, mình ích kỷ phản bội lại mọi người.
Mẹ nó chứ, lão tử tới đây để làm việc, không phải làm chó cho bất kỳ ai hết, mình không làm gì có lỗi với họ cả, đâu phải mình bỏ đi để lại gánh nặng gì cho họ đâu, mình không sai.
Mình làm cảnh sát cũng chẳng phải do ai ban ơn ban phúc hết, mà là cha mẹ phải bỏ ra 5 vạn mồ hôi nước mắt hối lộ cho người ta để có bộ cảnh phục này, nhiệm vụ được giao mình đã hoàn thành cả rồi, chuyện không trong phận sự như đi kháng lũ cũng hăng hái tham gia rồi.
Mình không sai.
Thời gian trôi đi, mấy tiếng sau Giản Phàm đã chỉnh lý hồ sơ, dựa theo mục lục lưu trữ kiểm tra lại một lượt, in ra một bản danh sách để giao nộp, lại đem vài văn kiện hồ sơ năm ngoái vào chỗ lưu trữ, thế là tới gần trưa. Giản Phàm định tranh thủ lát nữa không có ai thì chuồn luôn, chiều không tới nữa, mai tới bàn giao, lặng lẽ mà đi khỏi phải phiền lòng.
Cửa đột nhiên két một cái mở ra, nửa cái đầu thò vào, nhìn cái đầu đinh kia là biết Thành Cương chứ không phải ai khác, lấm lét như trộm nhìn quanh gọi: “Oa ca, mẹ anh gọi anh đi nấu cơm.”
“Mẹ mày ấy, cút xéo, đá chết giờ.” Tâm tình đang cực kỳ không tốt, Giản Phàm cầm cuốn sách muốn ném, cái thằng này chỉ lúc nào đói bụng mới nhớ tới mình thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT