“Cô ngụy trang giỏi lắm, giống như quần áo có thể thay đổi vậy, nhưng bị tôi xé rồi, chân tướng cũng giống như thân thể cô, tôi cũng sờ rồi. Không phải là tôi không chạm vào được, mà là tôi không muốn chạm vào thôi.” Giản Phàm giơ một ngón tay lên: “Tôi chỉ nói một việc, đó là thất bại lớn nhất của tôi, cũng là thất bại lớn nhất của cô, khi đòi nợ Tứ Phương, vì xuất phát từ lòng riêng muốn kiếm một khoản tiền trang trí nhà, cho nên vắt hết óc nghĩ cách làm sao chèn ép Tứ Phương lấy lại tiền, theo kế hoạch của tôi, chuyện này mất khoảng một tháng. Tôi đã thiết kế rất nhiều kế hoạch tiếp nối khiến Tứ Phương không thể kinh doanh bình thường, ngoan ngoãn nghe lời.”
“Vậy mà bất ngờ là chỉ dùng có một tuần, một tin tố cáo nho nhỏ đã khống chế được đội trị an, mà đội trị an lại còn gây áp lực với Tứ Phương. Tôi ngẫu nhiên phát hiện, ngày hôm đó Tần Cao Phong cũng ở đội trị an. Tổng hợp những điều xảy ra, rõ ràng Tần Cao Phong thúc đẩy đằng sau.”
“Tất cả mọi chuyện, bao gồm đưa tôi tới sân huấn luyện bắn, cứu tôi ra khỏi tay đốc sát, an bài tôi quen cô, thậm chí là cả chuyện tranh đấu với Nhân Thông, anh ta âm thầm giở thủ đoạn gì hay không, tôi cũng không biết, nhưng mọi chuyện đều tiến hành quá thuận lợi. Rồi một ngày tôi phát hiện ra, người tôi tin tưởng nhất lại không giống như tôi nghĩ, tôi hiểu ra, vì sao đội trưởng nghiêm khắc quát mắng người khác, đối với tôi lại ôn hòa như thế, luôn luôn cổ vũ khích lệ tôi, giờ tôi hiểu rồi, không phải muốn tôi tiến bộ mà là âm thầm đưa tôi xuống cống.”
“Phải rồi, quay về chính đề, mới đầu tôi nghĩ đội trưởng thôn qua kênh tố cáo phát hiện ra huyền cơ giúp tôi, nhưng về sau tôi nghĩ lại thì không đúng, vì suốt cả tuần đó tôi không bước chân ra ngoài nửa bước. Vì đầu óc Đường Đại Đầu chậm chạp, tôi không tiết lộ quá sớm với hắn, vậy mà tôi nói vào thứ bảy, tới thứ hai Tần Cao Phong đã biết rồi, ai nói? Chỉ có ba chúng ta, tôi là kẻ đưa ra chủ ý xấu, tôi không dám nói, Đường Đại Đầu thu nợ, hắn dám nói à? Vậy chỉ thể là cô mà thôi.”
Tằng Nam nhắm mắt lại khẽ thở ra, cô thấy Giản Phàm không hề có ác ý nên không che dấu nữa, khóe môi cong lên tán thưởng: “Xem ra tại tôi vẽ rắn thêm chân, đúng, là tôi.”
“Ha ha ha, mọi chuyện tiến hành thuận lợi như vậy là muốn để tôi mau chóng trở nên nổi trội gây chú ý phải không?” Giản Phàm cười đắng chát.
“Không sai, anh đã nổi lên rồi.” Tằng Nam tựa hồ không để ý nữa, khôi phục lại giọng điệu ái muội: “Hôm nay anh vừa mới vào đã tấn công tôi là vì chứng minh những thứ này, vậy nếu tôi không phản kháng thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT