Mai Vũ Vận tức tới bật cười, lấy ngón tay xỉa vào trán con trai, Giản Phàm né được cũng cười theo, chỉ là trong nụ cười người làm mẹ có cả chua xót và cảm thông, con trai càng ngày càng trưởng thành hiểu chuyện, vừa chăm lo cho em gái, vừa quan tâm gia đình, cho dù có chút vấn đề nhỏ cũng không nỡ trách.
Giản Phàm lục lọi tủ, lấy bộ quần áo mới ra: “Mẹ, mặc đi, đừng suốt ngày mặc toàn bộ quần áo cũ xì, chưa già đã thành bà già.”
“Màu này sáng quá.” Mai Vũ Vận nhìn bộ váy công sở màu trắng kem, ở nơi lạc hậu như Ô Long, thế này hơi bắt mắt: “Mẹ mặc ở nhà thôi.”
Giản Phàm dứt khoát không chịu: “Không được, mẹ mặc ở nhà thì con lãng phí mấy trăm đồng à?”
Mai Vũ Vận hết hồn hết vía: “Những mấy trăm cơ à, con lại tiêu tiền bừa bãi, cái tính phung phí bao giờ mới sửa? Còn lừa mẹ là mấy chục đồng thôi.”
“Thì con nói dối, được chưa ... Mẹ, con nói này, mẹ cũng phải chịu khó ăn mặc trang điểm một chút, chứ vài năm nữa già không thể nhìn nổi nữa, vợ con cũng ngại không dám ra ngoài với mẹ.” Giản Phàm thấy mẹ nổi giận thì ném váy chạy ngay, ra cửa còn nói: “Con đợi mẹ ở dưới nhà.”
Tiếng bước chân của con trai xa dần, Mai Vũ Vận mặt thì không vui, nhưng trong lòng ấm áp, ướm thử cái váy lên người, đứng trước gương ngắm nghía, trông cũng đẹp lắm, suy nghĩ một lúc mặc vào. Cái váy này vừa vặn, mép váy quá gối, hông không quá bó, trông đúng là trẻ hơn vài tuổi, không biết từ khi nào mà con trai biết cả số đo của mình, nghĩ tới đó lại hơi ghen tỵ: Cái thằng khỉ này về sau chiều vợ lắm đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play