Thành Cương chưa nghe Giản Phàm nói hết đã bỏ gánh: “Nói thế nào thì cũng chỉ là suy đoán không có chứng cứ làm chỗ dựa, em không làm nữa, trời sắp tối rồi, phải để người ta ngủ chứ, anh đi một mình đi ...”
Giản Phàm xoạch một cái thu bản đồ lại, mắng: “Thằng vương bát đản, suốt cả đường cho mày ăn uống, mua cả kem cho mày, giờ nửa đường lại muốn giở quẻ à, nghĩ cho kỹ, tao mà tìm ra tung tích nghi phạm, mày nghĩ đó là công lao gì? Mày xem, cả thành phố chạy loạn lên mà không được tích sự gì, nếu chúng ta tìm ra, sẽ oanh động thế nào? Mày lại nghĩ đi, mày không có bằng cấp, không có năng lực, nếu không có công lao, mày ưỡn lưng lên được không? Thằng ngu này, mày muốn đi móc cống đi rót trà cho người ta hơn phải không? Thế thì xéo đi.”
“Cái này ...” Tiêu Thành Cương ấp a ấp úng gãi đầu: “Oa ca, anh có chắc là tìm được chứ?”
“Não mày có vấn đề à, chuyện ăn chắc có tới lượt anh em mình không? Tên lái xe do Lục Kiên Định bắt, manh mối có giá trị nhất là ở bệnh viện có Hồ Lệ Quân chỉ huy, các đại đội truy theo dấu vết súng, giám sát giao thông thì chúng ta không có điều kiện. Mày nghĩ nếu có manh mối rõ ràng, loại tham công như Ngô Đích để cho mày làm hay nhảy vào cướp ngay công đầu à? ... Manh mối không giá trị chưa chắc là manh mối vô dụng. Anh em chúng ta ở trong đội thuộc loại cặn bã nhất rồi, lời nói không giá trị, mày muốn thế mãi hay là muốn theo đuổi một cơ hội để xoay chuyển tình thế?” Giản Phàm đã nhìn thấu bản chất nghề này, nói y không có chí tiến thủ à, đó chỉ là bề ngoài thôi, chẳng qua y chờ đợi cơ hội thực sự, nếu không thường ngày dù hùng hục làm việc cũng vô nghĩa. Mình không có bối cảnh, vất vả làm việc chỉ lợi kẻ khác, ví như tên chịu trách nhiệm quản lý kho hồ sơ chẳng làm gì mà nhận lương gấp hai y vậy.
Tiêu Thành Cương nghe nói vậy thì ăn như gió cuốn mây tàn, tống hết thức ăn vào mồm, húp cả canh, miệng cười toe toét, sớm quên chuyện muốn bỏ gánh giữa đường, hăm hở theo Oa ca ra ngoài quán, lên xe đi tiếp.
Chuyện điều tra thực địa thì Thành Cương quen thuộc lắm rồi, tên này là loại đầu óc đơn giản, bảo đi đâu là đi đó, cao hứng lên là hăng hái làm việc, không vui là bỏ, loại này không ai quan tâm hắn có chí tiến thủ hay không.
Đi từ khi trời sáng tới khi trời tối, từ trăng lên đầu cành tới sao giăng khắp trời, men theo đường sắt tới từng căn nhà tạm tồi tàn toàn dân vô gia cư, tội phạm, gái ăn sương, hỏi han mấy tiếng vô ích. Lại men theo quốc lộ đi về phía nam, tới mỗi nơi được kẻ ô đánh dấu trên bản đồ, Giản Phàm lại xuống kiểm tra, sau đó lắc đầu, gạch chém trên bản đô, không có thu hoạch đành trở về. Tới đầu đường quốc lộ, còn cách Đại Nguyên 6 km nữa đi về phía tây là hang đá Thiên Long Sơn nổi tiếng, sau núi là khu rừng, hướng đông là thung lũng Phần Hà, nếu là ban ngay ở nơi này sẽ thấy được rất nhiều thắng cảnh, giờ bóng đêm chỉ thấy thấp thoáng bóng đen ma quái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play