Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Hồ Lệ Quân một thân cảnh phục cùng Ngô Quân và mấy người chuyên miêu tả mô phỏng nghi phạm được điều tới đứng ngồi tứ tán, trong đó có cả Sử Tĩnh Viện, vì xác định đặc trưng nghi phạm, chi đội đã điều toàn bộ lực lượng.
Hồ Lệ Quân tiếp tục hỏi: “Bác sĩ Dương, phiền anh thuật lại quá trình cấp cứu..
“Không sao, không sao.” Vị bác sĩ Dương lúc này không mặt nặng mày nhẹ như khi đối diện với bệnh nhân, mà hết sức nhẫn nại, kể tỉ mỉ: “12 giờ tôi vừa thay ca, mặc quần áo chưa lâu thì ngoài cửa có một bác sĩ chạy vào gọi, nói người ngân hàng bị thương. chủ nhiệm Tôn sai tổ chức cấp cứu, thế là tôi gọi bác sĩ Lý, Tiểu Quách là bác sĩ thực tập cùng hai y tá chạy ra ngoài. Nam thì ôm mặt kêu cứu, nữ thì cổ bị thương, kêu cũng không kêu nổi, xuất hiện triệu chứng ngạt thở, nếu không cấp cứu kịp thời thì mất thêm mạng người rồi ... Tôi làm bác sĩ mười mấy năm mới lần đầu nhìn thấy cảnh đó, thật khủng khiếp ...”
“Bác sĩ Dương, anh có nhận ra bác sĩ gọi anh đi cứu người là ai không?” Hồ Lệ Quân mất kiên nhẫn cắt ngang.
“À, người đó, là ... Ai nhỉ? Chủ nhiệm Tôn chắc biết?” Bác sĩ Dương gặp khó.
“Chủ nhiệm Tôn không biết, người đó có cứu người cùng anh không?”
“Cảm giác rất quen mà sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? ... À phải, không, mấy người trong phòng cấp cứu không có anh ta? Ai nhỉ? Khó nói, mặc blouse trắng thì giống nhau hết mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT