“Chú Trần, không phải cứ hùng hổ xông lên phía trước, dám nổ súng mới là cảnh sát.” Giản Phàm bực mình nói: “Tôi biết chuyện của chú, chú là xạ thủ giỏi, nhưng không phải là cảnh sát giỏi. Bao nhiêu camera giám sát như thế, dòng xe thì nườm nượp, chú thấy bọn chúng có ngốc mà chạy tới đây không? Ở cái chỗ này không cần chú ra đường chặn, chúng cũng chẳng chạy nổi, dù chú đứng ra đó thì được việc gì, chú chẳng giúp được gì hết, chú làm thế chỉ vì cầu an lòng thôi đúng không ... Chú có đứng ra hay không đều vô ích.”
“Đưng giận, đừng giận, Oa ca, hôm nay anh làm sao thế, chú Trần cằn nhằn vài câu thôi, chấp làm gì?” Tiêu Thành Cương thấy mặt Trần Thập Toàn đen xì thì vội khuyên giải.
Giản Phàm nhìn Trần Thập Toàn nhếch mép hừ một tiếng rồi đi tới con đường phía trước.
Trần Thập Toàn đạp cửa đuổi theo túm cổ áo định tát Giản Phàm, Giản Phàm không né còn liếc xéo đầy khinh bỉ, ông ta thờ phì phò một lúc nhụt chí hạ tay xuống: “Được, tôi hơi nóng, tôi thừa nhận làm chỉ cầu được an lòng.”
“Nóng thì ích gì, bọn chúng chạy lâu rồi.” Giản Phàm lạnh lùng nói.
Dù gì cũng xuất thân từ đặc cảnh Trần Thập Toàn nghe lời này không phục: “Hắn không chạy được, vũ cảnh đã tập kết quanh thành phố, chạy đâu cũng là tự đâm đầu vào lưới, trong thành phố cảnh sát lập chốt khắp nơi thì chạy đâu?”
“Sai rồi, nếu chúng không định rời thành phố thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play