Xe lên đường rồi, lên đường về Đại Nguyên, mọi người vất vả một ngày một đêm, quá nửa cầm chai nước khoáng chưa uống ngụm nào đã ngoẹo đầu ngủ, loáng thoáng nghe thấy Tần Cao Phong và Sử Tĩnh Viện nói chuyện bên trên, còn lại chỉ nghe thấy tiếng ngáy.
Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm mấy lần, Giản Phàm không ngủ, đang bấm di động, khu này bị mất tín hiệu chưa khôi phục, cầm điện thoại cũng chẳng thể gọi, chỉ làm đồ trang trí. Có điều cái di động ấy khiến trái tim cô xao động, vì do cô tặng Giản Phàm.
Dưới ánh đèn vàng vọt lờ mờ, thấy hàng mi dày của Giản Phàm nhô lên, khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi thẳng, thực sự là đẹp trai tới mức làm người ta đau tim, so với nhiều nam nhân cùng loại thường đậm vẻ sách vở, Giản Phàm có thêm chút lưu manh và mạnh mẽ. Lúc quen nhau chỉ là trêu đùa, báo thù, vậy mà rốt cuộc lại thành thật mà chính bản thân cũng không ngờ, từ lần đi dạo không có ánh trăng, trêu đùa trên bàn rượu, tới lần nằm bệnh viện, khi thì nghịch ngợm, khi thì đáng yêu, lúc lại thâm trầm, lúc trí tuệ rồi lại ngốc nghếch ngay được, bóng dáng Giản Phàm đã không cách nào đuổi ra khỏi đầu.
Trước kia anh ấy có bạn gái, nên giữa hai người có một bức tường, cô gái đó không xinh đẹp bằng mình, cũng chẳng ôn nhu, chẳng gợi cảm, nghe giọng điệu là biết có dục vọng khống chế rất mạnh. Hơn nữa, càng bình tâm lại nhìn nhận, càng thấy những lời Lưu Hương Thuần ngày hôm đó giống bao biện, là một bản năng tự bảo hộ hơn là sự thực, cô càng thương Giản Phàm.
Dù sao thì bức tường ngăn cách đó không còn nữa rồi, nhưng Dương Hồng Hạnh thấy giữa hai người có khoảng cách không xa không gần, nhưng không có thứ gì lấp đầy được. Con đường tình cảm gập ghềnh, hình như còn khó đi hơn cả đường vượt lũ tới đây. Đêm qua cô bị ác mộng tỉnh lại, Giản Phàm bị cuốn đi, cô muốn cứu mà cứu không được, gọi mà gọi không được. Cô bật khóc tỉnh dậy, hai hàng nước mắt chảy dài, không kìm được lòng nữa, nghe ngóng nhiều phương diện, dứt khoát tới đây tìm Giản Phàm, muốn nhìn thấy người trong lòng mới yên tâm.
Giản Phàm nghịch di động một chút rồi nhét vào túi, trường hợp này nói chuyện không tiện, Dương Hồng Hạnh nhớ tới ngày đó ở lớp, lấy di động ra, bấm nhanh mấy chữ, huých vai Giản Phàm bảo y xem.
[Thực sự muốn quay lại thời tập huấn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu ..]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play