Thì ra cha mẹ biết cả rồi, hẳn là thất vọng về mình lắm, Giản Phàm lúc này chỉ nghĩ tới cha mẹ thôi, thằng béo thì lải nhải chuyện không đâu bên tai, rít lên: “Chuyện tao và chị Tương thì liên quan chó gì tới mày?”
Phí Sĩ Thanh tức giận vỗ bàn quát: “Oa ca, mày có chuyện, tao tất tả từ xa chạy tới, tốn công sức, tốn tiền bạc để mày muốn chửi là chửi à? Vừa rồi mày còn định đánh tao phải không? Tao liều luôn, hôm nay mày không xong với tao đâu, định ức hiếp người nhà quê à? Tao và mày đường ai nấy đi, mày chết tao cũng không thèm nhìn mặt ...”
Thằng béo này e tới tỉnh thành làm việc, đi tới đâu cũng bị người ta lạnh nhạt, giọng vô cùng bi thương ủy khuất, phục vụ viên nghe ầm ĩ chạy vào, tưởng hai người đánh nhau, lại chạy mất.
Giản Phàm ngước mắt nhìn thằng béo vừa chửi vừa đập bàn, nói tới thở hồng hộc không nói được nữa mới nói: “Này béo, tao và mày làm bạn với nhau từ lúc mặc quần thủng đít rồi, mày mà đường ai nấy đi đếch kiếm nổi thằng bạn tệ như tao đâu, đi với thằng tệ như tao thì mày còn kiếm được tí tự tin, chơi với người khác mày chỉ có nhục thôi. Giỏi thì cút đi, đừng quay lại nữa.”
“Thằng chó chết, làm cảnh sát rồi càng chó chết.” Phí Béo nói liền một hơi dài, gần đứt hơi: “Có ngày, rồi có ngày ...”
“Làm đéo có ngày đó.” Giản Phàm vỗ vai Phí Sĩ Thanh an nủi: “Xin lỗi, vừa rồi tao mất bình tĩnh, dù mày cắt đứt thì tao sao nỡ bỏ thằng bạn như mày.”
“Nói thế còn được ... Này cho hai cốc bia nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play