Cuộc trò truyện làm khoảng cách hai người kéo gần hơn nhiều, lát sau thức ăn đưa lên, Tương Địch Giai vừa ăn vừa nghiền ngẫm lời Giản Phàm nói, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn y, chẳng hiểu sao lại muốn cười, cứ phải cúi đầu xuống, hai bờ vai khẽ rung rinh.
Giản Phàm thì bộ dạng điềm nhiên, đợi phục vụ đi rồi mới khẽ gõ bàn: “Này, chị đừng có cười, đấy là cảnh giới tối cao của mỹ thực, ăn tới khẩu phục, nghĩ lại tâm phục, nói ra làm chị bội phục, nói một câu là, không phục không được ... Hì hì ... Tôi biết anh chị luôn muốn phục chế món ăn của Đệ nhất oa, nhưng dù tôi có nắm tay truyền nghề, anh ấy chỉ có thể học được hình mà không có thần. Hơn nữa anh ấy phái không đúng người, Trương Khải trí tuệ còn kém hơn tôi, cả đời cũng không học được, lại dễ tin người, tôi cứ nói là tin sái cổ ... Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu sao anh ta lại leo lên được ghế phó tổng giám đốc, không biết có phải nhờ nịnh bợ anh chị không, nhìn anh ta cũng giống mấy tên nịnh thần thái giám lắm.”
Không nói còn đỡ, vừa nói Tương Địch Giai phì một tiếng, thiếu chút nữa cười ngã ra bàn, khách ngồi gần đều ngạc nhiên quay sang, biết mình thất thố, vội tay che bụng tay che miệng: “Không được làm tôi cười nữa, cười đau cả bụng làm sao ăn?”
Giản Phàm lại làm bộ nghiêm túc: “Lại đổ cho tôi, chị hỏi mà, tôi giải đáp nghi hoặc thôi.”
Nói nửa ngày trời, thì ra đạo lý đơn giản, là nắm đúng tâm lý thực khách, Tương Địch Giai không nghĩ đơn giản như vậy, vì trong thứ nhìn tựa hồ đơn giản mà lại có thể nói thành tầng tầng đạo lý thì làm sao có thể đơn giản, đúng là không phục không được. Nhìn Giản Phàm ánh mắt trong veo như nước, Tương Địch Giai cảm động, một chàng trai đơn thuần, dù người đối diện lòng dạ khó lường cũng không đề phòng, lúc nào cũng chân thành như thế. Đôi khi có thông minh vặt cùng chơi ác, đều thấy đáng yêu.
Cười mãi cuối cùng cũng nhịn được, vừa ăn lại vừa chạm ly, Tương Địch Giai ngạc nhiên là Giản Phàm tay cầm dao tay cầm xĩa cắt thịt bò vô cùng thuần thục, nước sốt không dính không chảy, ăn sạch sẽ, khẽ hỏi: “Thế nào?”
“Không tệ, múi vị rất tốt.”
“Thế à, tôi nghĩ cậu thích món Trung, chê bai món Tây.”
“Không, đó là chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, tôi không có cái đó. Món Tây có rất nhiều thứ đáng khen, ví như món salad của họ giữ được nguyên vị của rau, từ góc độ dinh dưỡng mà nói, đây chính là cách ăn khoa học nhất.” Giản Phàm đánh giá công bằng: “Có điều ngon hay không thì lại là chuyện khác, với chúng ta mà nói, dạ dày e là khó tiêu hóa món ăn sống.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT