Là Giản Phàm chứ còn ai nữa.
“Ài, cái thằng nhóc xui xẻo này, sao vẫn còn dính vào chuyện không đâu thế?” Ngũ Thần Quảng cảm thán: “... A tôi quên mất, có bị thương không?”
“Dạ không ạ, Tiêu Thành Cương và một người bạn của cháu bị thương nhẹ, cháu trốn xa lắm.” Giản Phàm nói hết sức tự hào.
Ngũ Thần Quảng vỗ vỗ vai khen: “Tốt, rất tốt, trưởng thành rồi, đây không phải lúc làm anh hùng.”
“Thế ạ, chú Ngũ, sao cháu thấy chú lại làm anh hùng?” Giản Phàm thuận miệng nói.
Ài, Ngũ Thần Quảng mở miệng, rốt cuộc không nói được gì, mấy năm qua cái danh bí thư Ngũ thích chơi trội đã truyền khắp cục công an rồi, tuy là lời thì thầm sau lưng nhưng Ngũ Thần Quảng cũng biết, có miệng mà chẳng giải thích được.
Giản Phàm lại giống cố ý nói lớn: “Chú Ngũ, xấu không nhất định là người xấu, chú dạy cháu không được mang tình cảm cá nhân vào công việc, bây giờ chú lại phạm phải sai lầm cấp thấp, chú không phải đang xử lý nguy cơ mà thể hiện sức hút lãnh đạo, chuyện này ích gì chứ? Cứ để đám đông tụ tập thế này, sớm muộn gì cũng sinh loạn, chẳng lẽ chú điều đặc cảnh tới trấn áp?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play