Tằng Nam không cười, thậm chí còn hết sức lo lắng: “Giản Phàm làm thế được không, chúng ta làm thế này chẳng phải là lừa đảo à, cái gì mà lò gạch lò nung, thế mà anh cũng nghĩ ra được, chẳng bằng treo thưởng cho rồi.”
Phí Béo lắc đầu quầy quậy: “Chuyện này cô không hiểu, treo thưởng trăm vạn ngàn vạn với thôn dân mà nói là quá xa xôi, chẳng thực tế bằng cầm 100 đồng trong tay.”
“Vậy dời mộ là sao? liên quan gì chứ, mồ mả mà cũng mang ra đùa được à?” Tằng Nam chưa hiểu yếu quyết trong đó.
Giản Phàm giải thích: “Trước kia đi tìm người chỉ nhắm vào Giản Nhị Lư, ai cũng nghĩ mẹ ông ta không còn trên đời nữa, chuyện này đúng, nếu sống thì hơn 100 tuổi, chẳng lẽ không ai biết ... Nhưng đây là sai lầm cơ bản, vì Giản Nhị Lư khi đó còn nhỏ thông tin quá ít. Ài dần dần cô sẽ hiểu thôi, chúng ta mở rộng toàn bộ hậu nhân Tảo Thụ Câu, không cần biết họ có biết chuyện không, rất có thể họ mới dẫn tới được người biết chuyện, mà người mẹ này mới là quan trọng, vì khi đó Giản Nhị Lư mới mấy tuổi, ai mà nhớ, nhưng người mẹ thì chắc chắn là khác.
Phí Béo cười dâm dục: “Oa ca nói chính xác, mẹ Giản Nhị Lư là tiểu quả phụ, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, nhất là ở nông thôn, không chừng có tên độc thân nào đó từng trèo tường cạy cửa leo vào, thế nào cũng nhớ
Tằng Nam cười lăn lộn, nhưng đấm Giản Phàm, làm y kêu oan luôn mồm, Tiêu Thành Cương không hổ danh cảnh sát, chỉ ra sơ hở: “Không đúng, người từng trèo tường cạy cửa cũng là lão già trăm tuổi.”
“Nói đùa thôi, đúng là không thể, nhưng ở thời đại đó, chỉ cần là quả phụ, thế nào cũng có người chú ý ... yên tâm đi, lòng tham bị khơi lên, sức mạnh kinh người lắm, không cần 3 ngày sẽ có vô số manh mối cho chúng ta thong thả làm rõ.” Giản Phàm tự tin khẳng định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT