“Đừng để bệnh nhân quá kích động, không được vào quá nhiều người.” Y tá đứng ở cửa, chỉ cho mỗi Giản Hoài Ngọc vào, ngay cả Diêm Giả Văn cũng phải ở ngoài.
Trong phòng, ông cụ vừa mới tỉnh lại đưa tay chỉ Giản Phàm, Giản Phàm đi tới, nắm lấy bàn tay gầy quắt kia, sắc mặt u uất biến thành nụ cười, Giản Liệt Sơn cũng đang cười hoan hỉ. Giản Liệt Sơn đem chuỗi hạt nắm trong tay nhét cho Giản Phàm, đó là chuỗi hạt do hạt đào xuôn thành, cầm trong tay lâu năm nên đen bóng như ngọc, Giản Phàm ghé tới nói: “Hạch đào trên núi, có thể tránh tà, chắc lâu năm rồi.”
Giản Liệt Sơn khẽ gật đầu, run run lồng chuỗi hạt vào tay Giản Phàm: “Nhị Lư làm đấy, 60 năm chỉ để lại thứ này thôi.”
Giản Phàm không nói gì cả, lòng vừa thương vừa bất đắc dĩ, cuộc đời mãi mãi không có sự bình đẳng, nhưng đều qua ngôi mộ sang thế giới bên kia.
Không từ chối, không đành lòng từ chối, ai có thể từ chối một sinh mệnh sắp rời cõi đời, huống hồ cái khẩu âm đậm vị quê hương kia, đánh động chỗ mềm yếu nhất trong tim Giản Phàm.
Giản Liệt Sơn lại run run đưa tay gọi con trai, Giản Hoài Ngọc đi tới quỳ bên giường nắm tay cha, ông cụ nhìn Giản Phàm, lẩm bẩm: “Chính là cậu ấy, chính là cậu ấy ... Nhất định là cậu ấy.”
Giản Hoài Ngọc ra sức vỗ về, tránh ông cụ kích động, bác sĩ ra hiệu mau kết thúc cuộc đàm thoại, Giản Hoài Ngọc đắp chăn lên cho cha, nắm tay Giản Phàm đi ra ngoài, khi khép cửa lại, Giản Phàm nhìn thấy ông ta lau nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT