Cứ thế, Ninh Dục lại lần nữa bị xếp chung nhóm với Cố Huống.
"Đúng là có duyên thật đấy!" Cố Huống níu lấy góc áo của Ninh Dục, cười tươi như hoa.
Ninh Dục liếc lạnh về phía ngón tay của hắn: "Tôi chẳng mong muốn cái loại duyên phận này chút nào, cảm ơn."
"Ninh Dục, cậu nhất định phải tàn nhẫn làm nhómn thương tôi thế này sao?" Cố Huống buông tay ra, thở dài thườn thượt, "Giờ tôi rối nhất là bài 《Mặt trời lặn phía trước》 này phải hát thế nào. Biết bao bài không chọn, lại cố tình chọn trúng bài này."
《Mặt trời lặn phía trước》 là ca khúc chủ đề của album do Thiên hậu giới ca hát Tô Chanh phát hành năm năm trước. Ca khúc nổi tiếng với phong cách trầm buồn cùng tiết tấu chậm rãi, là mẫu mực của thể loại tình ca Tô thị.
Tô Chanh nổi danh với khả năng thể hiện tình ca buồn một cách xuất sắc, giọng hát lười biếng, mềm mại như lời thì thầm của người yêu, vừa quyến rũ vừa khéo léo sử dụng kỹ thuật riêng, được gọi là "giọng hát Tô thị".
Nói đơn giản thì, bài của Tô Chanh cực kỳ khó thể hiện. Ai muốn hát hay hơn bản gốc thì gần như là chuyện không tưởng. Nếu không cẩn thận, còn dễ "toang" ngay từ câu đầu tiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play