Sắc mặt Đông Phương Bác Diễn âm u như đêm không trăng, lạnh lùng hỏi:
"Em rốt cuộc có phải quá thèm thuồng muốn ngủ chung giường với anh rồi không?"
Nguyên Triều Vũ hoảng loạn xua tay, vẻ mặt vô tội:
"Không phải, em không có! Em chỉ vào tham quan thôi mà!"
Đông Phương Bác Diễn cười khẩy, lạnh như băng vỡ giữa mùa đông.
Hắn tùy tay kéo mở tủ áo, rút ra một chiếc áo choàng tắm đen thêu chỉ vàng, khoác lên người, khí thế quý tộc tràn ngập căn phòng.
"Ngủ thì được," hắn khẽ liếc cậu, ánh mắt lạnh lùng, "Nhưng đừng mơ ngủ chung với anh."
Vết tích vụ "làm ấm chân" trên phi cơ còn chưa phai trong lòng hắn đâu.
Hắn đưa tay chỉ về phía một tấm nệm nhỏ đặt cạnh cửa sổ, thản nhiên nói:
"Em ngủ ở đó đi."
Nguyên Triều Vũ nhìn tấm nệm hẹp đến đáng thương, nhỏ đến mức vừa đủ cho một con mèo cuộn tròn, nước mắt sắp rơi:
"Anh à... anh đùa với em đúng không? Chỗ đó sao mà người ta ngủ được? Em... em vẫn nên quay về phòng chủ mẫu thì hơn..."
Ba chữ "phòng chủ mẫu" trầy trật từ môi cậu rơi ra, nghẹn ngào đến đau lòng.
Đông Phương Bác Diễn không thèm đáp, giơ điện thoại gọi thẳng cho quản gia, lệnh đổi giường.
Quyết định của hắn xưa nay như đá tảng rơi xuống biển, không thể lay chuyển.
Nguyên Triều Vũ trơ mắt nhìn vài quản gia động tác nhanh như chớp mang tấm nệm kia đi, thay vào đó là một chiếc giường công chúa 1m2, trắng tinh như tuyết, phủ ga giường màu hồng phấn mềm mại, chăn thêu mấy cụm mây trắng đáng yêu, còn căng thêm màn tuyn mộng ảo nhẹ nhàng.
Giữa căn biệt thự lạnh lẽo màu đen xám, mảng hồng phấn này như một đoá hoa mong manh vươn mình trong mùa đông rét mướt.
Nguyên Triều Vũ không chịu nổi nữa, đợi đến khi đám người làm lui hết, liền nhào tới ôm chặt lấy eo Đông Phương Bác Diễn, giọng mũi nức nở:
"Anh ơi, em không muốn ngủ giường trẻ con... Em muốn về ngủ ở phòng chủ mẫu..."
Bị cậu ôm ngang hông, chạm trúng điểm nhạy cảm, sắc mặt Đông Phương Bác Diễn tức thì đỏ bừng.
Hắn hơi nghiêng đầu, cau mày gỡ hai cánh tay nhỏ của cậu ra, mặt nghiêm nghị nói:
"Tư thế ngủ của em quá tệ, cần tập sửa lại. Nếu lỡ làm ảnh hưởng tới hài tử trong bụng thì sao?"
Nguyên Triều Vũ ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, nũng nịu:
"Em đảm bảo ngủ ngoan mà... Cho em ngủ phòng chủ mẫu nha?"
Đông Phương Bác Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, cuối cùng nhịn không được bật cười, đưa tay cào cào mũi cậu:
"Cái giường ở phòng chủ mẫu ấy à, là hồi môn của tằng tổ mẫu anh đấy. Bà ấy treo cổ tự sát ngay trên đó. Đêm đến, nhiều người còn nói thấy bóng bà lượn lờ ngoài sân. Em còn muốn ngủ ở đó không?"
Nguyên Triều Vũ chết sững.
Thế này là sao? Vậy mà từ đầu còn muốn đẩy em vào ổ quỷ sao, anh à??
Cậu ủ rũ bẹp môi, đôi lông mày nhạt nhẽo nhíu chặt vào nhau, không thốt nên lời.
Cách vách còn có một phòng chất đầy đồ cổ, đêm tối lờ mờ, từng món từng món như đang rình rập, quả thật còn kinh khủng hơn cả phim ma.
Nguyên Triều Vũ thà ôm đại lão ngủ còn hơn bị một bóng ma cùng giường.
Huống hồ... cậu còn biết rõ, đại lão này nắm giữ gần như toàn bộ mạch máu kinh tế toàn cầu, là nam nhân thường trú trên trời, bay bằng phi cơ tư nhân như cơm bữa.
Hắn mà không ở, căn phòng này... chẳng phải cũng thuộc về cậu sao?
"Hảo rồi, đi ra ngoài ăn cơm." Đông Phương Bác Diễn giục.
Nguyên Triều Vũ nghe "đi ăn ngoài" thì lòng rộn ràng.
Có phải là ăn ở nhà hàng xoay nổi tiếng nhất thành phố S không? Hay là cái nhà hàng 100 vạn một bữa nổi đình nổi đám?
Đáng tiếc, "đi ăn ngoài" trong miệng Đông Phương Bác Diễn, chỉ đơn giản là... ra khỏi khu nhà chính để ăn.
Nhà lớn quá, ai mà ngờ "ra ngoài" chỉ là đổi sân ăn cơm đâu.
Ăn tối xong, Nguyên Triều Vũ cố ép bản thân vì tiểu bảo bảo trong bụng mà đi bộ trong vườn vài vòng.
Nguyên chủ trong sách vốn thể trạng yếu, sinh hài tử còn khó sinh xuất huyết cơ mà.
Đi mệt, cậu tìm một góc vườn vắng vẻ ngồi xuống, mở app mua sắm xả stress.
Dù Đông Phương Bác Diễn nắm trong tay kinh tế toàn cầu, nhưng thế giới này vẫn còn Uniqlo.
Nguyên Triều Vũ xa hoa mua liền một lượt mười cái áo sơmi caro, lại chi thêm tiền chuyển phát nhanh VIP giao trong 18 tiếng.