Tống Tử Dao làm bộ như tự hỏi một phen, sau đó nói: "Cướp đi thứ cô ta để ý mới là cách trả thù tốt nhất, nhưng cô chắc chắn thứ cô ta để ý nhất là Triệu Quang Minh à?"
"... Vậy cô ta để ý cái gì nhất?"
Tống Tử Dao nhỏ giọng nói: "Có một chuyện mà qua một thời gian nữa trên đội mới tuyên bố, nhưng giờ tôi nói cho cô trước. Công xã muốn chọn lấy hai vị cán sự từ đại đội, nhất định thanh niên trí thức có văn hóa sẽ được suy xét đầu tiên."
Mắt Liêu Hồng Mai sáng lên,"Thật hay giả? Thành cán sự của công xã thì có phải sau này không cần xuống đồng làm việc nữa đúng không?"
Tống Tử Dao gật đầu: "Tất nhiên rồi, nhưng công xã Đông Hưng của chúng ta có tận mười mấy đại đội cơ, thanh niên trí thức gia nhập cũng hai ba mươi người, chỉ chọn hai người nên độ canh tranh rất cao."
Liêu Hồng Mai cân nhắc một phen, sau đó nói: "Tôi tìm lãnh đạo xã biếu họ ít quà?"
Tống Tử Dao vội hỏi: "Cô không biết tình hình thì đừng biếu quà bừa bãi, nếu gặp phải người chí công vô tư, chuyện không thành thì thôi, nếu chọc giận lãnh đạo thì cô còn có thể bị phê bình trước mặt mọi người, đây chính là vết nhơ lưu lại trong hồ sơ của cô đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT