Chúc Minh Nguyệt từ nhỏ đã bị sai sử làm lụng vất vả, ngoại trừ Vương di nương thỉnh thoảng dạy nàng viết chữ đọc sách, miễn cưỡng coi như nhận biết được mặt chữ, còn lại thì không biết gì cả.
Nhìn thấy Vân Hà có được một nghề thành thạo, lại đối đãi nàng ôn hòa như vậy, Chúc Minh Nguyệt cuối cùng vẫn không kìm nén được ý nghĩ trong lòng.
Nếu như nàng thật sự học xong y thuật, sau này di nương có bệnh tật gì, nàng cũng không cần phải nhìn sắc mặt chủ mẫu để mời lang trung nữa.
Vân Hà cắn một miếng bánh ngọt, gật đầu vui vẻ đồng ý, "Được, lát nữa ta sẽ cho người mang đến cho ngươi vài quyển sách thuốc đơn giản, ngươi xem trước đi, đợi thân thể ngươi khỏe hẳn sẽ dạy ngươi những thứ khác."
"Ừ." Chúc Minh Nguyệt cũng mỉm cười, từ khi vào phủ Quốc công, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thoải mái vui vẻ như vậy, cũng coi như là nhân họa đắc phúc.
Hai người cùng nhau dùng hết bữa sáng, Vân Hà lại dặn dò nàng sớm tối xuống giường đi lại một chút rồi mới rời khỏi Vô Mưu Viện.
Vân Hà rời đi không lâu, thị nữ liền mang y thuật tới, Chúc Minh Nguyệt đang cảm thấy nhàm chán, liền cầm sách lên xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT