【Bản vẽ nâng cấp xe sơ cấp: Sau khi sử dụng, tài liệu cần để nâng cấp sẽ giảm một nửa.】

【Nguyên liệu cần để nâng cấp: Sắt 200 đơn vị, gỗ 300 đơn vị, đồng 60 đơn vị, cao su 100 đơn vị, nhựa plastic 40 đơn vị, Công Lộ tệ 10】

【Dùng】

【Sử dụng thành công】

【Cấp hiện tại của xe: Cấp 1. Còn cần để nâng lên cấp 2: Sắt 100 đơn vị, gỗ 150 đơn vị, đồng 30 đơn vị, cao su 50 đơn vị, plastic 20 đơn vị, Công Lộ tệ 5】

“Yêu cầu nguyên liệu nhiều đến vậy sao?” Dư Từ Sanh nhíu mày.

Cô kiểm tra lại tài nguyên hiện có, phát hiện chỉ dựa vào một mình thì khó lòng gom đủ trong thời gian ngắn. Không còn cách nào khác, cô mở kênh trò chuyện để chuẩn bị trao đổi.

“Ngày mai là kết thúc kỳ tân thủ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Thôi thì phó mặc cho số phận đi, dù sao mình cũng chỉ nằm yên chờ thôi.”

“Ta có sắt, nhựa và gỗ, có ai đổi thức ăn với ta không, sắp chết đói rồi.”

“Trao đổi, trao đổi! Xăng đổi nước. 10 đơn vị xăng đổi 1 chai nước khoáng 500ml.”

“30 đơn vị gỗ đổi hai ổ bánh mì.”

Dư Từ Sanh nhìn dòng tin tức trao đổi đầy kín màn hình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Nhưng cô cũng không có ý định phát tâm thiện giúp hết mọi người.

Lượng bánh mì trong tay cô không nhiều, nhưng thịt thì khá dồi dào — đáng tiếc lại không có bật lửa nên không thể nấu chín. Nước khoáng thì tạm thời còn dư dả.

Vậy thì chỉ có thể đem thịt và nước khoáng ra trao đổi.

“Một chai nước khoáng 500ml đổi 30 đơn vị sắt, tổng cộng 3 chai.”

“Một chai nước khoáng 500ml đổi 20 đơn vị đồng, tổng cộng 2 chai.”

“Một chai nước khoáng 500ml đổi 20 đơn vị cao su, tổng cộng 3 chai.”

“Một chai nước khoáng 500ml đổi 20 đơn vị plastic, tổng cộng 1 chai.”

“Thịt thỏ và thịt báo cũng có thể trao đổi, cụ thể vui lòng gửi tin nhắn riêng, xin đừng làm loạn kênh.”

 

Dư Từ Sanh một hơi đăng năm tin trao đổi, rất nhanh đã có người phản hồi.

“Cô có thịt à? Giao dịch thế nào? 100g thịt đổi 20 đơn vị sắt hoặc 40 đơn vị gỗ được không?” – Một người dùng tên Kiều Phi Phàm nhắn tới.

“Có thịt thỏ và thịt báo. 100g đổi 40 đơn vị sắt hoặc 80 đơn vị gỗ, có thể giao dịch.” – Dư Từ Sanh trả lời, trực tiếp nhân đôi giá trên cơ sở báo giá của đối phương.

“Đắt quá rồi, không thể rẻ hơn chút à?”

“Nhiều nhất có thể tặng thêm cho cậu một chai nước khoáng 300ml.”

“Tôi đổi 200g, tặng 2 chai nước đi.”

Dư Từ Sanh nhìn tin nhắn, suy nghĩ một lúc:

“Hiện tại chắc chỉ có mình mình có thịt, có thể tùy ý định giá. Nhưng người dám bỏ ra số lượng lớn để giao dịch lúc này chắc chắn không phải kẻ tầm thường, có thể bán cho một cái nhân tình cũng tốt.”

“Được. 200g thịt đổi lấy 40 đơn vị sắt và 80 đơn vị gỗ.”

“OK, chia đều 100g thịt báo và 100g thịt thỏ nhé. Đã gửi yêu cầu giao dịch.”

“Giao dịch vui vẻ.”

Nhìn đống sắt và gỗ vừa nhận được, Dư Từ Sanh lập tức gom lại với phần tài nguyên có sẵn, phân loại rồi bỏ vào rương tài nguyên trống.

Sau một hồi cò kè mặc cả, tổng cộng cô đã dùng 9 chai nước khoáng đổi được: 90 đơn vị sắt, 40 đơn vị đồng, 60 đơn vị cao su và 20 đơn vị plastic.

“Vậy là đã đủ nguyên liệu nâng cấp rồi.”

Dư Từ Sanh mở giao diện trò chơi, nhấn vào biểu tượng cấp xe, lựa chọn “Thăng cấp”.

【Kiểm tra tài nguyên đầy đủ, có muốn thăng cấp không?】

【Có】

【Đang tiến hành nâng cấp, thời gian dự kiến: 1 tiếng】

Nhìn lượng vật tư giảm đi một nửa trong nháy mắt, Dư Từ Sanh có chút đau lòng, nhưng đồng thời lại càng thêm mong chờ chiếc xe mới.

“Cuối cùng cũng không phải chen chúc trong xe nhỏ nữa, mong là sau này có thể có bồn cầu và giường.”

Trong thời gian nâng cấp, không thể vào bên trong xe. Dư Từ Sanh tạm thời cất vật tư còn lại vào hệ thống ba lô thông qua rương tài nguyên trống. Sau đó mở lại kênh trò chuyện giết thời gian.

“Còn chưa tới mấy ngàn người, may mà tôi nhát gan nên không dám vào rừng rậm.”

“Nhưng ngoài người mua thuốc hôm đó thì thật sự không ai sống sót bước ra khỏi đó sao?”

“Vậy rốt cuộc có phải là chỉ khi vào rừng rậm mới có thể nhận được thiên phú hoặc kỹ năng không?”

“Ai mà biết được. Dù thật sự như thế thì cũng chẳng đến lượt người thường như chúng ta đâu.”

“Khúc Thiền có ở đây không? Vương Khải có ở đây không? Tôi là Khúc Giang. Tôi đang rất lo cho hai người, nếu thấy tin này thì xin hãy liên lạc với tôi.”

“Chị gái kia vẫn còn đang tìm chồng và con sao? Đã ba ngày rồi, nếu ở cùng khu thì sớm đã liên lạc được rồi.”

“Kệ chị ấy đi, tôi cũng rất lo cho bố mẹ, gửi tin nhắn mấy ngày rồi mà không thấy phản hồi. Chắc là không ở cùng khu rồi.”

“Đoán xem ngày mai bắt đầu mười ngày tiếp theo sẽ là tai họa gì? Tôi cược là nắng nóng cực đoan.”

“Hôm nay tôi mở ra được hai đôi tất giữ nhiệt, tôi đoán là băng giá cực độ.”

“Theo kịch bản tận thế thường thấy thì chắc là có xác sống.”

“Xác sống thì thôi đi. Lúc đầu trò chơi chẳng phải đã nói là giai đoạn tân thủ sẽ không có thiên tai sao? Phải sau đó mới bắt đầu có thảm họa mà. Vậy nên chắc là biến đổi khí hậu.”

“Cũng chưa chắc, ai nói xác sống không tính là thiên tai đâu.”

“Đừng là dịch côn trùng nhé, tôi sợ côn trùng nhất luôn đấy.”

“Chuột còn đáng sợ hơn, lỡ có dịch chuột thì chỉ biết ngồi chờ chết.”

Dư Từ Sanh đang xem mấy lời bàn tán vui vẻ thì nhận được tin nhắn riêng từ Đới Văn Văn.

“Tôi vừa thấy tin nhắn của cô. Cô đang thiếu tài nguyên à? Tôi có một ít.”

“Hiện tại thì tạm thời không thiếu, nhưng cô có gì? Muốn đổi cái gì?”

“Đồng, sắt, cao su – hiện tại không nhiều nhưng sau này sẽ có đều đều. Tôi muốn đổi lấy đồ phơi đồ, cô có không?”

“Chắc cô ấy có được thiên phú hoặc kỹ năng rồi. Nhưng sao lại đột nhiên muốn đổi lấy đồ phơi đồ?” – Dư Từ Sanh thầm nghĩ.

“Tôi có một lọ kem chống nắng có thể đem ra đổi. Nhưng tôi muốn biết tại sao cô lại muốn thứ đó. Cô biết gì không?”

“Nói thì được thôi, nhưng có thể giảm giá cho tôi chút không? Vì tin tức này tôi cũng phải đổi mới có được đấy.” – Đối phương gửi tới.

“Có thể giảm 10 đơn vị vật tư.”

“Giao dịch thành công! Có người sở hữu thiên phú tiên đoán cát hung, cô ấy đã tiên đoán rằng tai họa tiếp theo sẽ là nắng nóng cực độ.”

“Thì ra là vậy, bảo sao đột nhiên lại muốn đổi kem chống nắng.” Dư Từ Sanh bắt đầu tò mò không biết các loại thiên phú khác là gì.

Đới Văn Văn: “Vậy kem chống nắng giao dịch thế nào?”

“Tổng cộng 100ml, có thể dùng được 10 lần, mỗi lần thoa mặt sẽ bảo vệ được toàn thân. Về sau chắc chắn càng quý, nhưng theo như thỏa thuận ban đầu, một lọ là 200 đơn vị tài nguyên.”

Dư Từ Sanh trực tiếp gửi đi điều kiện và cách sử dụng.

“Được, đã giảm 10 đơn vị, vậy là 190 đơn vị đúng không?”

“Đúng. Sắt, đồng, cao su, nhựa, xăng đều được. Gỗ thì tôi đang tạm đủ. Nếu có tài nguyên khác cũng có thể trao đổi.”

Dư Từ Sanh nói.

Đới Văn Văn: “Sắt, đồng, nhựa, cao su mỗi thứ 40 đơn vị, thêm hai cái bật lửa, 30 đơn vị được không?”

“Được, đã gửi yêu cầu giao dịch.” Dư Từ Sanh dứt khoát đồng ý. Trước đó cô còn đang lo không có mồi lửa, giờ thì vừa khéo, đúng kiểu buồn ngủ gặp gối bông.

“Hợp tác vui vẻ nhé. Cô có thiên phú hay kỹ năng gì không?” – Khi Dư Từ Sanh đang vui vẻ nhìn đống tài nguyên mới nhận, Đới Văn Văn gửi tin nhắn khác tới.

“Tôi có thiên phú ‘Chú Sơn Chử Hải’. Có thể dễ dàng tìm ra các điểm có rương tài nguyên tự nhiên, hơn nữa thu hoạch sẽ nhiều hơn người bình thường.”

Có lẽ vì thấy Dư Từ Sanh do dự, Đới Văn Văn chủ động gửi thông tin của mình ra trước.

“Vậy xem như đang xây dựng quan hệ rồi sao? Thiên phú của cô ấy đúng là một nguồn cung cấp tài nguyên ổn định, về sau chắc sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác.” – Dư Từ Sanh nghĩ thầm, rồi cũng không giấu giếm nữa.

“Tôi có thiên phú: Đánh Dấu. Mỗi ngày sẽ ngẫu nhiên nhận được một đơn vị tài nguyên.”

Dù có thái độ thiện chí muốn kết giao, Dư Từ Sanh cũng chỉ tiết lộ về thiên phú của mình, còn kỹ năng thì cô giữ lại, không hề nói ra. Lòng người khó lường, cô không dám mạo hiểm – cũng không có tư cách để mạo hiểm.

“Không tệ đâu. Người có thiên phú cũng không nhiều, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác tốt. Không làm phiền nữa, tạm biệt.” – Đới Văn Văn nhắn lại.

“Tạm biệt.” – Dư Từ Sanh cảm thấy đối phương chắc là còn trẻ, có thể vẫn là học sinh. Dù sao thì thái độ lễ phép mà lại thiếu đề phòng như vậy, ngoài học sinh ra thật sự rất hiếm thấy.

Khi Dư Từ Sanh vừa mới sắp xếp xong toàn bộ tài nguyên và cất vào ba lô hệ thống, trò chơi lập tức phát đi thông báo:

【Thăng cấp thành công – xe phía trước đã lên cấp 2】

【Xe phía trước: bình xăng tăng thêm 150 đơn vị】

Một làn ánh sáng trắng lướt qua, chiếc xe trước mắt cô lúc này đã không còn là cái xe chật chội chỉ đủ cho hai người kia nữa, mà biến thành một chiếc ô tô mới tinh màu đen.

Xe bốn chỗ, có cốp sau rộng rãi. Vừa ngồi vào ghế đã cảm nhận được phần tựa lưng thoải mái và rộng rãi hơn hẳn. So với chiếc xe trước kia đúng là khác biệt một trời một vực.

“Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.” – Dư Từ Sanh điều chỉnh ghế dựa xuống. Trước đây cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân sẽ cảm thấy thỏa mãn chỉ vì có thể ngả lưng ngủ thoải mái trong xe. Cô bất giác cảm thán vô vàn.

“Tiếp theo sẽ là chu kỳ tai họa… Nắng nóng sao? Vậy thì cần chuẩn bị điều hòa, tủ lạnh, nước, cả lốp xe dự phòng nữa. Không ăn rau quả lâu cũng không tốt.” – Dư Từ Sanh vừa lẩm bẩm vừa suy tính.

Cảm giác lo lắng vừa mới dâng lên lại bị xoa dịu bởi số lượng vật tư mình đang có, giúp cô tạm thời bình tĩnh trở lại. Lúc này, trong tay cô có số vật tư như sau:

Xăng: 170 đơn vị

Bánh mì 100g ×1

Bánh mì nhỏ 20g ×5

Mì ăn liền vị cay ×1

Khoai lát 40g ×3

Chân gà 40g ×1

Nước khoáng 500ml ×2

Nước khoáng 300ml ×1

Bộ mỹ phẩm dưỡng da (nước cân bằng – tinh chất – kem dưỡng) ×1

Tiền Công Lộ ×1

Thịt thỏ: 1900g

Thịt báo: 2900g

Da báo (1,5 mét) ×1

Da thỏ (1 mét) ×1

Mỡ động vật: 3 lít

Bản vẽ mũ giữ ấm ×1

Bản vẽ găng tay giữ ấm ×1

Bản vẽ khăn choàng giữ ấm ×1

Túi rác có thể phân hủy ×100 cái

Khăn giấy ướt ×11

Khăn giấy ×41

Bộ đồ vệ sinh cá nhân (bàn chải đánh răng ×1, kem đánh răng 100g ×1, sữa rửa mặt 120g ×1)

Bộ đồ dùng nhà bếp (1 cái nồi, 1 cái chậu, 2 cái bát, 1 đôi đũa, 1 cái thìa, 1 cái muôi canh)

Kem chống nắng ×2 (100ml)

Tấm chắn ×1【5/10】

Cồn khối ×10

Bật lửa ×2

Gỗ nguyên liệu ×50

Sắt ×92

Vải bố ×1

Đồng khối ×55

Nhựa plastic ×43

Cao su ×70

Vũ khí: đại khảm đao

Bình xịt chuyên dụng xuất khẩu ×1

 

Sau đó, theo thói quen trước khi ngủ, Dư Từ Sanh tiện tay liếc qua giao diện trò chơi để xem số người còn sống sót.

“Khoan đã… số người còn tồn tại, cái này là……” Cô sững người nhìn chằm chằm vào con số ở góc trên bên phải giao diện.

【Số người còn sống sót: 80.637/100.000】

“Sao tự dưng lại giảm nhiều như vậy? Chẳng lẽ đều chết hết trong rừng rậm rồi sao?”

Kỳ tân thủ mới chỉ vừa kết thúc chưa được một phần năm thời gian, tuy biết có rất nhiều người không tránh khỏi bị đào thải… nhưng con số này thật sự quá nhiều.

Dư Từ Sanh lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, đến giờ phút này mới nhận ra: việc cô có thể sống sót ra khỏi rừng quả thật là may mắn vượt mức.

Ngay lúc cô đang lơ mơ chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên từ bên ngoài xe truyền đến tiếng thú hoang gầm rú mơ hồ.

“Tiếng gì thế? Mỗi đêm đều như vậy sao?” – Dư Từ Sanh giật mình bật dậy.

Dù rất tò mò rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô cũng chẳng dám bước xuống xe. Chỉ dám áp sát người vào cửa sổ để nhìn ra ngoài một cách cẩn trọng.

“Nghe như có khoảng cách… là thú hoang bị nhốt trong rừng, không thể ra ngoài sao?”

Sau một hồi lắng nghe, phát hiện dường như không có nguy hiểm gì, cô mới yên tâm nằm xuống tiếp tục ngủ.

“Ngày mai… rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play