6 giờ sáng, Dư Từ Sanh tỉnh dậy đúng giờ.

“Lạ thật… không hiểu sao, cứ có cảm giác ngủ trên quốc lộ thì đặc biệt sâu. Mặc dù trước đây chất lượng giấc ngủ của mình vốn đã tốt, nhưng cũng không đến mức cả đêm không nghe thấy gì.”

Dư Từ Sanh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra manh mối, đành bỏ qua. Cô không muốn để bản thân dễ dàng bị những chuyện chưa rõ làm rối trí. Vừa nhớ lại kế hoạch trước khi ngủ hôm qua, cô vừa lấy bộ đồ vệ sinh ra rửa mặt.

Trước hết, hôm qua còn dư 40 đơn vị xăng – đủ để lái xe 4 tiếng. Dư Từ Sanh dự định chạy trước 2 tiếng, tìm vài rương vật tư rồi ăn sáng.

Tiếp đó, chuẩn bị sẵn vũ khí, thuốc men cùng một ít đồ ăn và nước, cô sẽ tiến vào rừng rậm tìm cơ hội.

Cuối cùng – cũng là điều quan trọng nhất – là phải trở lại xe trước 7 giờ tối, khi mặt trời hoàn toàn lặn.

Sau khi sắp xếp xong, Dư Từ Sanh lái xe lên đường.

Mới chạy được nửa tiếng, cô đã thấy bên đường có một rương vật tư màu cam lặng lẽ nằm đó.

“Vận khí không tệ nha. Mở đầu suôn sẻ, chắc cả ngày hôm nay cũng sẽ thuận lợi.” Cô thầm nghĩ.

【 Chúc mừng nhận được vũ khí: Tấm chắn 】

【 Có muốn phân giải rương vật tư màu cam? 】

【 Có 】

【 Phân giải thành công: Nhận được 2 đơn vị gỗ, 1 đơn vị sắt 】

Dư Từ Sanh cầm tấm chắn cao bằng nửa người lên, ngay lập tức giao diện trò chơi hiển thị một dòng thông báo:

 【 Tấm chắn sơ cấp – Có thể đỡ được 10 lần sát thương (Lưu ý: chỉ có thể đỡ được 1 lần nếu là vũ khí nóng) 】

“Tấm chắn sao? Xem ra cả ông trời cũng muốn mình sống sót trở về rồi.”

Cô phát hiện bên trong tấm chắn có một cái móc. Đưa tay trái vào, cái móc tự động co rút giữ chặt. Dù có vung tay mấy cái cũng không hề lỏng ra, dính chặt như thể nối liền với cơ thể mình vậy.

“Vậy là không cần phân tâm để cầm khi chiến đấu rồi.”

Tiếp tục lên đường, sau thêm một tiếng lái xe, cô gặp được hai rương vật tư màu đỏ.

Sandwich bản cao cấp ×1

Vải (40cm × 40cm) ×1

Phân giải thu được: 4 đơn vị gỗ

 

Khi bắt đầu cảm thấy đói bụng, Dư Từ Sanh dừng xe bên đường. Mở giao diện trò chơi nhìn thời gian.

“8 giờ rồi, có thể tranh thủ chuẩn bị vào rừng.”

Cô lấy chiếc sandwich cao cấp vừa nhận được và chai nước ấm 500ml còn lại từ hôm qua, bắt đầu ăn sáng.

Vừa ăn, Dư Từ Sanh vừa mở kênh trò chuyện của trò chơi.

 “Chạy xe hai ngày, va phải chướng ngại vật trên đying , có ai kiếm được thuốc không? Xin hãy cứu tôi một mạng…”

“Thuốc sao? Hình như chưa thấy ai mởnra thuốc cả.”

“Tôi đã mở bốn cái rương màu cam mà không có thuốc, liệu chỉ có rương màu vàng hoặc cấp cao hơn mới có à?”

“Ai mà biết… Ở cái nơi quỷ quái này, cho dù mở được thuốc cũng chẳng ai chịu đổi đâu – đó là đồ cứu mạng mà.”

“Tôi có thuốc, nhưng không phải từ rương – là nhờ thiên phú. Đổi 200 đơn vị xăng, tôi bán hai miếng dán gân cốt.”

“Thiên phú? Cái gì vậy?”

“Không thấy à? Trong thông tin cá nhân có phần thiên phú và kỹ năng, nhưng mặc định là trống. Có người thật sự nhận được thiên phú sao?”

“Dựa vào đâu mà người khác có? Hệ thống đâu? Mau ra giải thích đi!”

“Không phải hệ thống cho. Tôi được sau khi vào rừng giết một con rắn Ô Sao Xà.”

“Gì cơ?! Vào rừng thật sự có thể nhận được thiên phú hoặc kỹ năng?”

“Biết thế thì nói sớm! Tôi đi liền bây giờ, ngày nào cũng ăn uống cầm chừng thế này đủ lắm rồi.”

“Tức thật, làm người gì mà ích kỷ. Có con đường tốt lại không chịu nói ra.”

“Đúng vậy! Một bên thì giữ khư khư không chia sẻ, một bên lại bán với giá cắt cổ. 200 đơn vị đổi có hai miếng dán – sao không đi cướp luôn đi?”

“Tùy các người, đổi hay không thì tuỳ. Dù sao tôi cũng không thiếu tài nguyên. Là đồng bào nên nhắc nhở một câu: rừng rất nguy hiểm, nếu không cần thiết thì đừng vào.”

“Nguy hiểm cái gì? Tôi thấy là sợ người khác lấy được thiên phú tốt hơn rồi mình không thể so được.”

“Đúng rồi! Tôi đi vào rừng ngay bây giờ. Các huynh đệ chờ tôi quay lại với thiên phú đỉnh cấp nhé ha ha ha ha!”

“Tôi cũng đi. Lão tử không muốn phải thấp hèn đi đổi đồ với người khác nữa, để rồi xem ai phải cầu ai!”

Dư Từ Sanh nhìn thấy ID của người kia là Ngô Tiêm Trần. “Ngô Tiêm Trần, trời nước một màu, không một hạt bụi nhỏ sao...”

Cô nhanh chóng ăn hết sandwich, uống cạn phần nước ấm còn lại.

Bên kia, Ngô Tiêm Trần đang nhìn đống lời chỉ trích nhắm vào mình và những người muốn chủ động vào rừng trong kênh trò chuyện. Hắn cười lạnh, “Một đám ngu xuẩn, tưởng thiên phú dễ có đến vậy à.”

Hắn vén vạt áo lên, cẩn thận tháo băng gạc ra rồi đặt qua một bên, sau đó lấy từ ghế phụ ra một lọ thuốc mỡ, đều đều bôi lên vết thương sâu đến thấy cả xương ở sườn bên phải.

“Nếu hôm đó không may mắn rút được một con dao găm, giết Ô Sao Xà xong lại rơi ra ống thuốc giải, một cuộn băng và một lọ thuốc mỡ chữa trị sơ cấp, thì tôi đây đã chết từ lâu rồi. Nói chi đến chuyện dùng được thiên phú.”

Mồ hôi rịn đầy trán, Ngô Tiêm Trần cẩn thận băng bó lại. Cuộn băng kia chỉ còn một chút, chắc chỉ dùng được thêm bốn lần nữa. Vậy nên mỗi ngày hắn chỉ thay thuốc ba lần, dùng một lần băng, buổi tối mới dám thay băng mới.

“Nếu là bình thường thì Ô Sao Xà chắc không phải rắn độc, sao trong thế giới này lại có độc mạnh như vậy? Chẳng lẽ tất cả động vật đều bị biến dị rồi?” hắn lẩm bẩm.

Ở một nơi khác, “Rừng rậm thật sự có thiên phú sao?” Đới Văn Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn khu rừng rậm rạp, ánh mắt tràn ngập dã tâm.

 

“Dạ khảm đao, tấm chắn sơ cấp, cần cạy gỗ tự chế, bình xịt chuyên dụng ngoài trời, một chai nước khoáng 500ml, hai ổ bánh mì nhỏ 20g. Hoàn tất.”

Dư Từ Sanh xếp hết vật tư đã rửa sạch ra trước mặt. Cô cho nước khoáng, bánh mì và bình xịt vào miếng vải vừa lấy được, treo lên bên trái thắt lưng.

Cần cạy gỗ để ở bên hông phải. Tay phải cầm dạ khảm đao, tay trái thì giữ chặt tấm chắn sơ cấp đã cố định từ trước.

Trang bị đâu vào đấy, Dư Từ Sanh đứng bên quốc lộ, hít sâu một hơi rồi không chút do dự bước vào khu rừng rậm đầy bí ẩn.

Cùng lúc đó, trên quốc lộ rộng lớn, rất nhiều xe cũng dừng lại bên đường. Người người lần lượt bước xuống, tiến về phía rừng rậm. Cảnh tượng như những con thiêu thân không rõ tương lai, lao đầu vào ánh nến chết chóc.

“Cây gì mà cao dữ vậy, cảm giác mỗi cái đều như cây cổ thụ trăm năm. Mà sao nhiều cỏ dại đến thế, rừng nguyên sinh thật sự là như vậy sao?”

Cô cầm dạ khảm đao dọn bớt đám cỏ dại cao ngang người trước mặt, khó nhọc tiến sâu vào rừng.

Cô không quên để lại ký hiệu lên cây dọc đường đi. Cánh rừng cao vút này quá dễ lạc đường.

Dù vậy, cô vẫn có cảm giác như đang đi vòng quanh một chỗ, xung quanh toàn là cây cổ thụ cần ít nhất năm người ôm mới xuể.

Ngẩng đầu lên không thấy mặt trời, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, lốm đốm rơi xuống mặt đất, như từng viên kim cương lấp lánh.

Từ lúc bước vào rừng, đồng hồ trong giao diện trò chơi lập tức ngừng cập nhật. Dư Từ Sanh chỉ có thể ước lượng bằng cảm giác, có lẽ đã qua nửa tiếng.

“Bầu không khí thật ngột ngạt.” Ngoài tiếng lá cây xào xạc trong gió, xung quanh không hề có một âm thanh nào, khiến người ta không khỏi cảm thấy bất an.

“Chi chi!” Một tiếng kêu ngắn gọn mà sắc bén vang lên từ phía trước. Nếu không luôn duy trì mức cảnh giác cao, chắc chắn cô đã bỏ lỡ.

Dư Từ Sanh lập tức nép mình sau một thân cây lớn, tấm thân dày che khuất cả người cô.

Chỉ thấy từ bụi cỏ phía trước chui ra một con thỏ xám dài tới một mét, hai tai dài đến bằng cả thân mình, dựng đứng lên.

Đôi mắt hồng như bảo thạch đảo quanh linh hoạt, chiếc mũi không ngừng hít hít. Hai bên má phồng lên, như giấu gì đó bên trong. Nhìn thần thái, nó còn giống chuột hamster hơn là thỏ.

“Con thỏ to thật, nhìn giống như thỏ siêu cấp vậy.” Dư Từ Sanh trốn sau cây, quan sát hành vi của nó, tay nhanh chóng túm lấy đám cỏ dại cao ngang người để che lấp thêm phần nào bóng dáng.

Con thỏ đánh giá xung quanh một hồi, thấy không có gì nguy hiểm thì tai rũ xuống, kéo lê tới tận đất. Nó tiến đến trước một gốc cây, nhả ra thứ gì đó trong miệng rồi cúi đầu ăn cỏ.

Dư Từ Sanh nhìn nó đang mải mê ăn, vị trí của nó chỉ cách thân cây cô đang nấp khoảng 3 mét.

"Thiên phú không phải do hệ thống cấp, mà là săn giết một con Ô Sao Xà trong rừng rậm mới có được." Nhớ lại lời trong kênh trò chuyện, Dư Từ Sanh càng thêm kiên định ý định giết con thỏ này.

“Thu hoạch tỉ lệ thuận với trả giá. Giết một con thỏ thì thiên phú chắc chắn không thể tốt bằng giết Ô Sao Xà, nhưng cũng còn hơn là không có gì.”

Tuy trong lòng luôn ôm hy vọng “liều một phen, xe đạp biến thành mô tô”, nhưng cô vẫn rất rõ mình nặng bao nhiêu ký, có bản lĩnh đến đâu.

Cả ngày không rèn luyện, tay chân nhỏ bé, nếu gặp thú dữ cỡ lớn thì chắc chắn chỉ là món khai vị. Vậy nên lần này mục tiêu là loài ăn cỏ – con thỏ, lại còn là thỏ to lớn, chắc chắn sẽ có thu hoạch khá hơn thỏ bình thường.

Dư Từ Sanh nhớ lại cách bò áp sát được học trong khóa huấn luyện quân sự thời đại học.

Có điều nếu nhìn từ trên cao xuống, chắc chắn không ai cho rằng cô đang bò kiểu quân sự, mà giống như một con giun người đang ngọ nguậy.

Cô cũng biết rõ động tác của mình không hề đúng chuẩn, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó. Điều cô muốn chỉ là âm thầm tiếp cận con thỏ khổng lồ.

May là cô bò đủ chậm và đủ cẩn thận, lại thêm con thỏ mải mê cúi đầu ăn cỏ, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh.

Bụi cỏ rậm rạp che kín hoàn toàn thân thể cô, tiếng lá cây xào xạc theo gió cũng che lấp luôn âm thanh ma sát khi cô bò sát đất.

Chỉ còn chưa đầy một mét nữa thì bất ngờ, tai con thỏ đột nhiên dựng đứng lên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc nhìn thẳng về phía cô.

“Chết rồi, bị phát hiện!”

“Mặc kệ, lao lên luôn!”

Ý nghĩ vừa lóe lên, Dư Từ Sanh lập tức hành động. Tay phải cầm chắc dạ khảm đao, chân trái đạp mạnh, phóng thẳng về phía con thỏ.

“Chi!” Con thỏ to vội cúi đầu nuốt nhanh thứ vừa phun ra lúc ăn cỏ.

“Chính là lúc này!”

Dư Từ Sanh không chần chừ, thừa lúc con thỏ cúi đầu trong khoảnh khắc đó, hai tay cùng dồn lực, dốc toàn lực chém mạnh xuống cổ con thỏ bằng dạ khảm đao.

“Chi chi!”

Lưỡi dao dài một mét cắm sâu vào cơ thể, con thỏ thét lên thảm thiết, máu tươi phun ra như suối. Dư Từ Sanh theo bản năng nhắm chặt mắt, toàn thân bị máu bắn lên, chìm trong mùi tanh nồng nặc.

Dù vậy, cô không dám thả lỏng lực tay, lưỡi dao cắm sâu hai phần ba thì gặp trở ngại, không thể tiến thêm được nữa.

Con thỏ vừa kêu gào vừa điên cuồng giãy giụa, hai chân sau không ngừng đạp loạn. Dư Từ Sanh vội đưa tấm chắn ra trước ngực, bảo vệ phần yếu hại nhất của mình.

【9/10】

【8/10】

【7/10】

Dư Từ Sanh cắn chặt răng, buông bỏ tấm chắn phòng thủ, hai tay dốc toàn lực ép lưỡi đại khảm đao cắm sâu hơn xuống cổ con thỏ.

“Chi!” Con thỏ to lớn không ngừng gào thét trong đau đớn.

“A!” Dư Từ Sanh bị cú đạp của con thỏ đá trúng bụng, không nhịn được bật tiếng kêu. Nhưng lực tay không hề giảm, ngược lại càng siết chặt thêm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không rõ đã bao lâu. Con thỏ cuối cùng ngừng giãy giụa, ngã gục trên mặt đất, bất động.

Dư Từ Sanh buông lỏng hai tay đang run rẩy không ngừng, ngã ngồi phịch xuống đất. Lúc này cô mới phát hiện toàn thân mình bê bết máu, phạm vi ba mét xung quanh cũng như vừa trải qua một cơn mưa máu, tung toé khắp nơi.

“Ọe…” Mùi máu tanh nồng xộc đến khiến cô không chịu nổi, ngồi ngay tại chỗ bắt đầu nôn khan.

Ước chừng ba phút sau, khi cơn buồn nôn dịu lại, Dư Từ Sanh khó nhọc chống chân đứng dậy. Hai tay vỗ vỗ đôi chân đang run lẩy bẩy, tập tễnh bước tới thi thể con thỏ to lớn.

【Chúc mừng người chơi đã săn giết Thỏ To Lớn】

【Nhận được Công Lộ tệ x1】

【Nhận được 2000g thịt thỏ】

【Nhận được một tấm da thỏ】(1 mét)

【Nhận được 1000g lông thỏ】

【Nhận được bản vẽ Mũ Giữ Ấm x1】

【Nhận được bản vẽ Găng Tay Giữ Ấm x1】

【Nhận được bản vẽ Khăn Giữ Ấm x1】

【Chúc mừng người chơi Dư Từ Sanh trở thành người thứ 6 trong toàn khu săn giết được dã thú】

【Kích hoạt hệ thống Ba Lô: Ba Lô Sơ Cấp】

【Chúc mừng người chơi nhận được kỹ năng: Phúc Họa Tương Ỷ】

[Phúc Hoạ Tương Ỷ: nghĩa là “phúc và họa dựa vào nhau, chuyển hóa lẫn nhau”.Khi gặp nguy hiểm hoặc tai nạn, có tỷ lệ ngẫu nhiên nhận được lợi ích đặc biệt (phúc) kèm theo rủi ro (họa) — ví dụ như tăng sức mạnh, thu hoạch vật phẩm hiếm, nhưng đồng thời phải đối mặt với một thử thách mới. Phúc và họa luôn song hành, không thể tách rời.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play