Trịnh Nhược Minh bước chân vào văn phòng tầng mười tám của công ty truyền thông Ánh Sáng với một tâm thế không thể nào... thiếu tự tin hơn được nữa. Cậu huýt sáo, tay đút túi quần, ánh mắt lơ đãng lướt qua từng dãy bàn làm việc, không quên gửi vài cái nháy mắt linh hoạt cho mấy cô nhân viên đang ngồi đánh máy đến độ bối rối.
Hôm đó, trời mưa nhẹ. Gió đẩy cánh cửa kính khẽ lay, như thể cũng muốn nghe thử giọng điệu cợt nhả của cậu nhân viên mới.
Trưởng nhóm Tần Tĩnh – người phụ trách trực tiếp của cậu – khi ấy đang ngồi ở bàn cuối, mắt dán vào màn hình máy tính, tai đeo tai nghe, lưng thẳng tắp như cây thước gỗ. Vẻ mặt anh bình thản, chẳng để ý đến âm thanh xung quanh, lại càng không nhìn về phía cậu thanh niên đang tỏa sáng như ánh đèn pin trong rạp chiếu phim tối.
“Chào anh, em là Trịnh Nhược Minh, nhân viên mới phụ trách mảng nội dung. Mong được chỉ bảo nhiều nhiều.” Cậu bước đến bàn Tần Tĩnh, cúi thấp đầu, nụ cười lém lỉnh như vẽ sẵn trên môi.
Tần Tĩnh tháo tai nghe, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại một giây ngắn ngủi trên khuôn mặt mang vẻ bất cần kia, rồi gật nhẹ. “Ngồi đi. Có tài liệu trong thư mục chung, đọc trước. Cần gì thì hỏi.”
Không một nụ cười. Không một chút biểu cảm.
Cũng không sao, Trịnh Nhược Minh thầm nghĩ, càng khó tiếp cận, càng thú vị.
Trịnh Nhược Minh ngồi xuống bàn làm việc đối diện, chống cằm ngắm Tần Tĩnh đánh máy. Ngón tay anh thon dài, gõ phím với tốc độ ổn định và chính xác đến phát ghen. Chiếc kính không gọng tôn lên sống mũi cao, đôi mắt chăm chú, ánh sáng từ màn hình chiếu vào tạo nên thứ hào quang lạnh lẽo mà hấp dẫn vô cùng.
Cậu huýt nhẹ một tiếng. “Anh Tần, hôm nay trời đẹp ghê ha.”
Tần Tĩnh không ngẩng đầu. “Mưa.”
“Vậy mới đẹp đó. Mưa làm người ta có cảm hứng yêu đương.” Cậu nói như gió thoảng.
“Làm việc đi.” Tần Tĩnh đáp cụt ngủn.
Trịnh Nhược Minh bật cười, không giận cũng chẳng nản, quay vào màn hình giả vờ chăm chú, nhưng mắt cứ len lén liếc về phía đối diện.
Sau một tuần làm việc, cả văn phòng đều biết Trịnh Nhược Minh là kiểu người “có thể chọc cười cả cột điện.” Cậu lắm lời, hay pha trò, miệng dẻo như mật mía. Mỗi lần làm sai việc gì, chỉ cần nghiêng đầu, cười một cái, là đồng nghiệp lại mềm lòng tha thứ.
Chỉ có Tần Tĩnh, không. Anh vẫn nghiêm khắc, vẫn ít nói, vẫn giữ khoảng cách.
Thế nên Trịnh Nhược Minh càng thấy vui.
Chiều hôm đó, cậu làm nhầm deadline báo cáo, lẽ ra phải nộp cho bên đối tác buổi sáng, cậu lại gửi lộn file cũ. Kết quả là cả nhóm bị nhắc nhở.
Tần Tĩnh gọi cậu ra ngoài phòng họp, đóng cửa lại, giọng trầm và dứt khoát:
“Lần này cậu làm tôi rất thất vọng. Lần sau nếu không chắc, phải hỏi. Đừng đoán.”
Trịnh Nhược Minh bặm môi, gật đầu. Nhưng một giây sau, cậu ngẩng lên, nhoẻn miệng cười với vẻ mặt ngốc nghếch cố ý.
“Anh Tần lớn tiếng rồi kìa. Lần đầu thấy đó. Sexy dữ vậy trời.”
Tần Tĩnh: “…”
Cửa mở ra. Những đồng nghiệp đang chờ bên ngoài nín thở nhìn hai người.
Trịnh Nhược Minh lại quay đầu, nháy mắt thêm một cái.
Tần Tĩnh đỏ mặt.
Hôm đó, Trịnh Nhược Minh đứng dưới cơn mưa nhỏ, chờ xe buýt. Bên cạnh là một chiếc ô màu đen che lên đầu cậu. Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tần Tĩnh.
“Anh đi bộ về?”
“Ừ. Thấy cậu đứng một mình.”
“Là đang quan tâm em đó hả?” Cậu nghiêng đầu, giọng vui như vỡ tổ.
Tần Tĩnh im lặng, tay siết chặt cán ô.
“Thấy chưa, em biết ngay mà. Anh không lạnh lùng đâu, chỉ là ngại thôi.”
“…Tôi không có ngại.”
“Thì đúng rồi. Anh đâu có ngại. Chỉ là đỏ mặt chút thôi mà.”
“…Cậu muốn đi bộ về cùng không?” Tần Tĩnh nói nhỏ.
Trịnh Nhược Minh chớp mắt. “Ủa, vậy là hẹn hò chưa?”
“…Không phải.”
“Vậy mà anh đỏ tới mang tai luôn kìa.”
Sau cái hôm che ô dưới mưa, mối quan hệ giữa Trịnh Nhược Minh và Tần Tĩnh như có một lớp màng mỏng vô hình bị xé rách một góc. Nhìn qua thì vẫn là trưởng nhóm lạnh lùng và nhân viên lắm lời, nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra ánh mắt Tần Tĩnh bắt đầu dừng lại lâu hơn trên người Trịnh Nhược Minh mỗi lần cậu nói chuyện với người khác. Và Trịnh Nhược Minh thì không hề né tránh ánh nhìn ấy—thậm chí, còn tìm cách để nó không rời khỏi mình.
Ngày hôm đó, phòng họp có buổi thuyết trình quan trọng với một khách hàng lớn. Nhóm của Tần Tĩnh phụ trách chuẩn bị nội dung và bản trình chiếu, người đại diện phát biểu là Trịnh Nhược Minh.
“Anh chắc chứ? Em hề quá, nói chuyện với khách hàng liệu có ổn không?” Cậu đùa.
Tần Tĩnh nghiêm túc nhìn cậu. “Tôi tin cậu.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản, lại khiến Trịnh Nhược Minh đứng hình mất vài giây. Trong lòng chợt có gì đó mềm xuống, như bị nhúng vào nước ấm.
Buổi thuyết trình diễn ra thuận lợi. Cậu nói chuyện linh hoạt, pha trò đúng lúc, khiến khách hàng cười suốt, hợp đồng gần như chắc chắn trong tay. Khi kết thúc, cả nhóm vỗ tay, trưởng phòng khen ngợi không ngớt.
Trịnh Nhược Minh quay đầu, nhìn thấy Tần Tĩnh đứng cuối phòng, ánh mắt tĩnh lặng nhưng ấm áp.
“Anh thấy em được không?” Cậu hỏi khi họ rời khỏi phòng họp.
Tần Tĩnh gật đầu. “Tự tin, khéo léo… Và đáng tin cậy.”
Cậu suýt nữa ngất. “Trời ơi, hôm nay anh uống nhầm cà phê đường à?”
“…Không có.”
“Vậy do em uống nhầm anh rồi. Bữa nay ngọt muốn xỉu luôn.”
Hôm sau, Trịnh Nhược Minh đến công ty sớm hơn thường lệ. Cậu mang theo hai ly cà phê, đặt một ly lên bàn Tần Tĩnh.
“Cảm ơn vì đã tin tưởng em. Đền anh ly cà phê không đường.” Cậu nháy mắt.
Tần Tĩnh nhìn ly cà phê, rồi lại nhìn cậu. Lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không hay uống cà phê buổi sáng.”
“Không sao, em cũng không hay thổ lộ cảm ơn ai. Coi như cả hai chúng ta hôm nay đều làm việc lạ đời.”
Lần đầu tiên, Trịnh Nhược Minh thấy khóe môi Tần Tĩnh cong lên một cách rất nhỏ—nhưng là nụ cười thật.
Vài ngày sau, nhóm đi ăn liên hoan. Sau bữa tiệc, mọi người lục tục ra về, chỉ còn Trịnh Nhược Minh và Tần Tĩnh đứng bên đường đợi xe. Đêm lạnh, gió thổi làm tóc cậu rối tung. Cậu rụt cổ lại, khẽ rùng mình.
“Lạnh vậy mà không mặc áo khoác?” Tần Tĩnh hỏi, giọng trầm hơn bình thường.
“Không nghĩ trời sẽ lạnh… Em tưởng trong lòng mình đã đủ ấm rồi.” Trịnh Nhược Minh cười, cố tình nói nhẹ như gió thoảng.
Tần Tĩnh im lặng một lúc, rồi cởi áo khoác đưa sang. “Mặc vào.”
Trịnh Nhược Minh mở to mắt. “Anh không sợ lạnh?”
“Tôi có thể chịu được.”
“…Vậy em nhận, nhưng không trả đâu nha.”
“Không sao.”
“Anh không cần phải tốt với em như vậy đâu.” Trịnh Nhược Minh nói, giọng bỗng trở nên trầm lặng lạ thường.
Tần Tĩnh quay đầu nhìn cậu. “Tôi không phải tốt với ai cũng như vậy.”
“Vậy là em đặc biệt?” Cậu hỏi, mắt sáng như sao trời.
Tần Tĩnh không trả lời. Nhưng ánh mắt anh nói lên tất cả.
Mùa xuân đến sớm hơn mọi năm. Những nhành hoa đào ven công ty nở bung trong làn gió nhẹ, rắc cánh hồng nhạt lên vai áo người đi qua. Trịnh Nhược Minh mỗi sáng đi làm đều ghé lại dưới tán hoa, nhặt một cánh rơi vương trên vai áo, rồi thong thả bước vào toà nhà, miệng ngân nga những câu hát không rõ lời. Nhìn cậu như một nốt nhạc lạc quan giữa bản giao hưởng trầm của nơi làm việc nghiêm túc. Cậu chưa bao giờ bước vội, luôn thong dong như thể thời gian là bạn thân, chứ không phải kẻ thù.
Tần Tĩnh phát hiện ra điều đó vào một buổi sáng sớm. Anh đến công ty sớm hơn thường lệ để giải quyết báo cáo tồn, bước chân rẽ vào sảnh thì nhìn thấy Trịnh Nhược Minh đang đứng dưới cây đào trước cửa, mắt lim dim, tay giơ cao đón lấy một cánh hoa vừa rơi. Bóng cậu nghiêng nhẹ trong nắng, như một bức tranh tĩnh lặng pha chút mộng mơ. Cánh hoa vừa rơi xuống, cậu đưa tay đón lấy, nhẹ như sợ làm gãy một điều gì mong manh. Ánh nắng chiếu lên sống mũi cao cao, vẽ một nét nghịch ngợm trên gương mặt quen thuộc mà Tần Tĩnh thường giả vờ không để ý.
Tần Tĩnh không lên tiếng. Anh đứng sau cánh cửa kính, dõi theo cậu như thể sợ mình chạm vào khoảnh khắc ấy sẽ làm nó vỡ tan. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác lạ lùng—vừa dịu dàng vừa khó chịu. Như thể có một tiếng chuông nhỏ reo lên giữa lồng ngực, nhưng mỗi lần muốn đưa tay dập tắt, lại sợ mất luôn cả âm thanh.
Tháng tư, công ty tổ chức buổi team-building trên núi Ba Vì. Cả nhóm được chia phòng theo nhóm làm việc, mà tất nhiên, Trịnh Nhược Minh với vai trò nhân viên dưới quyền Tần Tĩnh, không thể thoát khỏi số phận ở chung phòng với trưởng nhóm của mình.
“Anh có ngáy không?”
“Không.”
“Vậy tốt, em nói nhiều lắm, người ta bảo em ngáy bằng… lời thoại.”
Tần Tĩnh thở dài. “Cậu không im miệng được à?”
“Không. Nhưng nếu anh nói một lời ngọt ngào với em, biết đâu em im được năm phút.”
Tần Tĩnh quay mặt đi, nhưng vành tai đỏ lên.
Phòng nghỉ đơn giản, có hai giường đơn kê sát tường đối diện nhau. Trong khi Tần Tĩnh bận sắp xếp lại đồ đạc, Trịnh Nhược Minh đã nằm xoài ra giường, tay giơ điện thoại quay một đoạn story. Cậu cố tình lia máy về phía Tần Tĩnh:
“Anh Tần à, em tag anh nhé, cho thiên hạ biết em ngủ cùng trưởng nhóm đẹp trai?”
“Cậu xóa đi.”
“Không xóa. Đăng rồi.”
Tần Tĩnh bước tới, định giật lấy điện thoại, nhưng Trịnh Nhược Minh lăn một vòng, nằm sát mép giường, cười toe: “Em biết anh không nỡ đụng vào em đâu.”
Tần Tĩnh dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Rồi anh quay lưng bước về giường mình, lạnh giọng: “Đừng thử giới hạn kiên nhẫn của tôi.”
Tối đó, nhóm tổ chức đốt lửa trại. Mọi người hát hò, chơi trò chơi, Trịnh Nhược Minh luôn là trung tâm của mọi tiếng cười. Cậu kéo cả nhóm vào một vòng tròn lớn, rồi bất ngờ đứng dậy, chỉ tay vào Tần Tĩnh:
“Trưởng nhóm, lên chơi vòng thật lòng giả dối đi!”
Tần Tĩnh hơi nhíu mày. “Không thích.”
“Thử đi mà. Em sẽ hỏi anh, nếu anh thật lòng thì uống một ngụm nước, giả dối thì ăn một viên kẹo chanh. Nhưng kẹo chanh này siêu chua.”
Mọi người reo hò, cuối cùng Tần Tĩnh cũng chịu bước vào vòng chơi.
“Câu một: Anh có từng nghĩ em phiền không?”
Tần Tĩnh uống một ngụm nước.
“Câu hai: Anh có từng thấy em… dễ thương không?”
Tần Tĩnh im lặng ba giây, rồi lại uống nước. Nhưng lần này, ánh mắt anh không rời khỏi Trịnh Nhược Minh.
“Câu ba: Anh có từng thích em?”
Không khí lặng xuống. Ánh lửa bập bùng soi rõ đôi mắt Trịnh Nhược Minh, tràn ngập chờ đợi nhưng giấu dưới lớp đùa cợt. Tần Tĩnh nhìn cậu thật lâu.
Và rồi, anh… ăn một viên kẹo chanh.
Cả nhóm ồ lên. Có người còn huýt sáo. Nhưng chỉ có hai người biết, trong sự lựa chọn giả dối ấy, ẩn chứa một thứ thật lòng đến cay chua cả đầu lưỡi.
Đêm đó, Trịnh Nhược Minh nằm xoay lưng về phía Tần Tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ vẽ một đường sáng mờ trên sàn nhà gỗ. Không gian lặng thinh, chỉ có tiếng côn trùng khe khẽ. Mỗi hơi thở của Tần Tĩnh sau lưng như phả nhẹ vào gáy cậu, không đủ gần để chạm, nhưng cũng chẳng đủ xa để quên.
“Một viên kẹo chanh… chua lắm đúng không?”
Một lúc sau, giọng trầm vang lên sau lưng cậu.
“Ừ.”
“Sao anh không nói thật?”
“Vì nói thật… sẽ khiến mọi thứ thay đổi.”
“Anh sợ thay đổi?”
“…Không. Anh sợ em đổi thay.”
Trịnh Nhược Minh không nói gì nữa. Nhưng đêm đó, cậu không ngủ. Trái tim đập loạn nhịp dưới lớp chăn mỏng. Bàn tay nhỏ gầy khẽ siết lấy tấm chăn, như muốn giữ lại lời thì thầm kia mãi mãi.
Một tuần sau, vào đúng ngày sinh nhật Trịnh Nhược Minh, cậu nhận được một hộp quà đặt gọn gàng trên bàn làm việc. Không đề tên người gửi, nhưng chữ viết nắn nót bên ngoài gợi nhớ đến nét chữ của ai đó.
Bên trong là một cái móc khoá hình con mèo lười, và một tờ giấy gấp tư:
“Có những lời, dù muốn nói, lại chẳng thể dễ dàng. Có những người, dù cố tránh né, lại cứ len lỏi vào từng phút giây. Cảm ơn vì đã bước vào thế giới của tôi. – T”
Trịnh Nhược Minh cười đến không ngậm được miệng.
Cậu lập tức đứng dậy, chạy đến văn phòng Tần Tĩnh, gõ cửa, rồi mở ra:
“Anh…”
Tần Tĩnh ngước lên. “Sao vậy?”
Cậu không nói gì, chỉ đi thẳng vào, đặt hộp quà lên bàn.
“Em cũng có quà tặng lại.”
“Gì?”
“Em.”
Tần Tĩnh: “…”
“Không kèm bảo hành, không đổi trả, nhưng đảm bảo sẽ yêu anh đến khi nào anh mắng em thật lòng thì thôi.”
Tần Tĩnh cười. Lần đầu tiên, nụ cười thật sự, rõ ràng, đầy dịu dàng.
Anh đứng dậy, bước đến, vòng tay qua eo Trịnh Nhược Minh:
“Vậy từ giờ, đừng lùi nữa. Tôi đuổi theo mệt rồi.”
Cuộc sống sau lời tỏ tình ấy không hào nhoáng, cũng chẳng có những bản nhạc nền lãng mạn hay pháo hoa rực rỡ, nhưng lại bình dị một cách lạ lùng – như thể thế giới thu gọn vào trong một ánh mắt, một nụ cười, một cái ôm giữa đêm đông.
Tần Tĩnh và Trịnh Nhược Minh chuyển về sống chung trong một căn hộ nhỏ nằm ở tầng sáu, có ban công hướng nắng và gió nhẹ. Ở đó, Nhược Minh trồng đầy hoa lavender – thứ hoa cậu kiên quyết chọn dù ban đầu bị Tần Tĩnh trêu là “cầu kỳ”. Nhưng cậu vẫn ngoan cố ôm chậu hoa lên ban công, cười híp mắt:
“Màu này giống màu tai anh mỗi lần bị em trêu.”
Tần Tĩnh khựng lại trong khoảnh khắc, rồi chỉ cười khẽ, ánh mắt đong đầy yêu thương mà không cần lời.
Mỗi sáng, Tần Tĩnh thức dậy trước, pha cà phê bằng cái máy cũ mua từ đợt khuyến mãi cuối năm. Anh không phải người cầu kỳ, nhưng tách cà phê dành cho Nhược Minh luôn có thêm chút đường nâu, chút sữa tươi – đúng cái kiểu ngọt nhẹ mà cậu thích.
Và như một thói quen đã hằn sâu vào nhịp sống, Nhược Minh ôm gối ngồi sau lưng anh, dụi dụi đầu như một chú mèo con, mái tóc bù xù còn vương hương chanh từ đêm trước.
“Anh Tần, anh có thấy hạnh phúc không?” Cậu hỏi nhỏ, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh giấc.
“Có.” Anh trả lời, tay vẫn không ngừng khuấy cà phê.
“Vì mỗi ngày đều thấy em. Và mỗi ngày em vẫn thích trêu anh như xưa.”
“Thật ra em trêu không phải để chọc quê đâu.” Cậu mím môi, rồi thì thầm như sợ bị nghe thấy.
“Em chỉ… muốn nhìn thấy anh nhìn em thôi.”
Tần Tĩnh dừng lại. Một nhịp trôi qua trong im lặng. Anh đặt tách cà phê xuống, quay người lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu – dịu dàng như ánh nắng đầu đông.
“Em nhìn anh mỗi ngày rồi. Giờ đến lượt anh... nhìn em cả đời.”
Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục như bao đôi tình nhân khác: sáng đi làm, chiều tan ca, tối về nhà nấu ăn rồi xem một bộ phim cũ. Không phô trương, không phức tạp – chỉ là hai người chầm chậm học cách thấu hiểu nhau qua từng bữa cơm, từng cái chạm vai khẽ khàng nơi bếp nhỏ.
Trong công ty, họ giữ một khoảng cách vừa đủ. Không ai biết chắc mối quan hệ giữa trưởng nhóm Tần và cậu nhân viên trẻ Nhược Minh, nhưng những người tinh ý vẫn đôi lần bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tần Tĩnh khi thấy cậu cúi đầu chỉnh lại cổ áo, hay ánh nhìn kiên nhẫn khi Nhược Minh lén đặt viên kẹo bạc hà lên bàn làm việc của anh – một thói quen nhỏ nhưng chưa từng thay đổi suốt ba năm làm chung.
Một lần, trong buổi tiệc cuối năm, cả phòng chơi trò “Ai hiểu đồng nghiệp nhất”. Khi đến lượt Tần Tĩnh trả lời câu hỏi về loại socola mà Nhược Minh ghét nhất, anh ngập ngừng đôi chút, rồi nói:
“Loại có rượu rum. Cậu ấy từng ăn nhầm một viên, đỏ mặt nguyên ngày, tưởng là say, bắt tôi hát ru cho ngủ.”
Cả căn phòng cười rộ lên, còn Nhược Minh thì cúi gằm mặt, đỏ như trái cà chua chín. Nhưng ánh mắt cậu lại long lanh – như có cả một bầu trời lấp lánh bên trong.
Tối hôm đó, trên đường về, khi tiếng còi xe đã lùi xa và chỉ còn lại tiếng bước chân vọng lại trên hành lang vắng, Nhược Minh bất ngờ kéo tay anh:
“Anh còn nhớ chuyện đó luôn à? Em tưởng anh ngại nên quên rồi.”
“Không quên được.” Tần Tĩnh đáp, tay vẫn đan chặt trong tay cậu.
“Hôm đó em ôm anh như gấu bông, còn nói ‘Tĩnh Tĩnh là đồ ngốc nhưng đáng yêu nhất quả đất’ ”.
Nhược Minh bật cười, cố giấu mặt sau lớp khăn choàng:
“Tại socola thôi, không phải em đâu!”
“Anh biết.” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như tuyết sớm.
“Nhưng cũng không phủ nhận là… em nói đúng.”
Mùa đông năm ấy lạnh buốt. Gió lùa vào qua khe cửa khiến cây lavender ngoài ban công rũ mình co lại. Nhược Minh bị cảm nặng, nằm bẹp dí dưới lớp chăn dày.
Tần Tĩnh nghỉ làm một hôm, nấu cháo bằng nồi đất cũ kỹ, đổi khăn ấm, canh nhiệt độ như chăm trẻ nhỏ.
“Em không sao đâu, anh đi làm đi, còn cả đống tài liệu…”
“Không đi.” Anh cắt lời, giọng chắc nịch.
“Em quan trọng hơn.”
Trong cơn sốt mê man, Nhược Minh đưa tay níu lấy tay anh, giọng thì thào: “Nếu em khỏi bệnh, anh có thưởng gì không?”
“Cho chọn.”
“Em chọn… mỗi sáng được hôn lên má một cái. Mỗi tối được ôm anh ngủ. Mỗi tháng đi chơi xa một lần. Mỗi năm ăn kỷ niệm ngày em tỏ tình. Mỗi đời… chỉ anh thôi.”
Tần Tĩnh siết nhẹ tay cậu, rồi cúi xuống hôn lên ngón tay gầy guộc ấy.
“Cho hết. Em không cần chọn. Vì tất cả vốn đã là của em rồi.”
Khi mọi người biết hai người sống cùng nhau, không ai bất ngờ. Họ chỉ cười, vỗ vai chúc mừng. Bởi từ lâu, trong ánh mắt của Tần Tĩnh đã có bóng hình Nhược Minh. Và trong giọng cười của Nhược Minh, luôn vang vọng cái tên “Tần Tĩnh” như một thói quen.
Ngày tỏ tình, không có pháo hoa, cũng chẳng có hoa hồng. Chỉ là một chiều mưa, trên ban công ngập hương lavender, Nhược Minh cầm chiếc ô cũ rách mép, ngước nhìn anh, đôi mắt lấp lánh những điều chưa từng nói thành lời.
“Tần Tĩnh… em không biết tình yêu là gì. Nhưng nếu yêu một người là muốn đi về nhà vì người đó, muốn nấu ăn dù chẳng giỏi, muốn nhìn thấy họ cười mỗi ngày… thì chắc em yêu anh lâu lắm rồi.”
Gió đông thổi nhẹ. Tần Tĩnh bước tới, cầm tay cậu:
“Anh cũng không biết tình yêu là gì. Nhưng nếu yêu là luôn muốn che ô cho ai đó trước, luôn nhớ kẹo bạc hà, luôn nhìn ra ban công vì sợ ai đó quên tưới hoa… thì anh nghĩ, anh đã yêu em từ rất lâu.”
Nhược Minh cười. Trong khoảnh khắc ấy, mưa như ngừng rơi.
“Em không hứa sẽ luôn dễ thương.”
“Anh không hứa sẽ luôn đúng giờ.”
“Nhưng em hứa sẽ luôn trêu anh, mỗi ngày.”
“Và anh hứa… sẽ luôn để em trêu.”
Câu chuyện của họ không cần cao trào, không cần biến cố dữ dội. Chỉ là từng ngày trôi qua, từng ánh mắt dõi theo, từng lần nắm tay qua phố, từng hơi ấm giữa mùa đông lạnh… tất cả chầm chậm đan thành một tình yêu không rực rỡ nhưng đủ sâu.
Bởi vì…
“Không phải tôi theo đuổi cậu, là cậu cứ lùi mãi, và tôi không nỡ để cậu cô đơn.”
Và khi hai con người chọn ở lại vì nhau, thế giới dù nhỏ bé đến đâu… cũng đủ để gọi là "nhà".