Năm ấy, thành phố Sáng Kỳ cuộn mình dưới những đợt mưa xuân âm ẩm kéo dài không dứt. Những dòng xe trôi miết trên phố, để lại vệt nước loang lổ dưới ánh đèn đường lạnh lẽo. Vậy mà giữa tiết trời nặng nề ấy, một tin tức như lưỡi dao sắc bén đột ngột bổ xuống, xé toạc bầu không khí ảm đạm.
Khúc Dật Thành, Tổng giám đốc trẻ tuổi và quyền lực nhất của Khúc Thị,
Lưu Vân Phàm, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lưu Thị.
Hai cái tên đứng đầu thương trường — ẩu đả công khai tại buổi tiệc đàm phán liên doanh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong căn phòng hội nghị riêng kia. Chỉ biết khi vệ sĩ chạy vào, đã bắt gặp cảnh tượng hai vị thiếu gia thượng lưu, áo sơ mi xộc xệch, hơi thở dồn dập, ánh mắt rực lửa như hai con mãnh thú đang vờn nhau.
Ngày hôm sau, ảnh chụp kín lén đầy rẫy trên khắp các trang báo mạng. Mọi lời đồn thổi ào ào nổi lên như vết dầu loang, cuốn theo không chỉ tiếng tăm cá nhân, mà còn cả uy tín của hai tập đoàn lâu đời.
-------------------------------
Một tuần sau, tại khách sạn Lâm Sâm – địa điểm xa hoa bậc nhất thành phố – một bản thỏa thuận tuyệt mật được ký kết.
Khúc Thị và Lưu Thị trong cơn khủng hoảng cổ phiếu lao dốc vì scandal đã chọn cách gắn kết bằng hôn nhân để cứu vớt hai đế chế thương nghiệp đang chao đảo.
Chỉ có điều, những người trong cuộc…
không ai thực lòng cam tâm tình nguyện.
----------------------------------
Buổi tối trước lễ cưới.
Căn phòng tổng thống rộng thênh thang, ánh đèn thủy tinh pha lê rọi xuống từng chi tiết đều tinh xảo tới mức ngột ngạt.
Khúc Dật Thành đứng trước cánh cửa phòng tân hôn, tay nhét trong túi quần, lưng tựa hờ vào tường.
Bộ vest đen ôm sát dáng người cao lớn, làm nổi bật từng đường cong săn chắc, kiêu hùng như một con báo đen trong đêm tối. Gương mặt lạnh lùng như tượng tạc, ánh mắt đen sâu thẳm, chứa đựng thứ gì đó vừa sắc bén vừa mệt mỏi.
Hắn rút đồng hồ bỏ túi ra, liếc nhìn thời gian. Một đêm trước khi cuộc đời mình chính thức bị xích vào một kẻ mà hắn căm ghét tận xương.
Nơi đáy mắt Khúc Dật Thành, lặng lẽ bốc lên một thứ cảm xúc lạnh lẽo như băng tuyết chực trào.
------------------------------
Bên trong phòng,
Lưu Vân Phàm đứng dựa vào khung cửa sổ sát đất, vai thẳng tắp, sống lưng cứng đờ.
Ánh sáng vàng nhạt từ đèn chùm phản chiếu lên gương mặt cậu, làm nổi bật làn da trắng mịn, sống mũi cao thẳng và hàng mi rậm phủ bóng xuống đôi mắt tối đen như đáy hồ sâu.
Chiếc vest trắng cậu khoác trên người tôn lên dáng người mảnh dẻ, cao ráo, tựa như một thanh kiếm được mài giũa tinh tế — lạnh lùng, sắc bén, và cô độc.
Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn ra ngoài thành phố đang phủ mưa lất phất. Đôi mắt trầm mặc, ánh lên nỗi cô đơn mà không một ai hay biết. Lòng bàn tay Lưu Vân Phàm, giấu trong túi quần, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Bị ép kết hôn. Với một kẻ mà cậu chỉ muốn tránh xa. Cuộc đời từ nay đã bị bẻ ngoặt theo một hướng không thể quay đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cậu không quay đầu.
Chỉ nhếch mép cười lạnh: “Cuối cùng cũng tới rồi à?”
Giọng điệu mỉa mai, pha lẫn sự mệt mỏi không che giấu.
Cửa bật mở.
Tiếng bước chân trầm ổn, vững chãi vang lên sau lưng.
Khúc Dật Thành bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng như thép, từng bước đều vững vàng như đang bước lên pháp trường. Không một lời thừa thãi, không một ánh nhìn dư thừa.
Chỉ có sự im lặng nặng nề bủa vây hai người đàn ông, mỗi người giam mình trong cơn giận dữ không lời.
Khúc Dật Thành cất giọng, khàn khàn, thấp trầm như bào mòn không khí:
“Vì cái mạng chó của tập đoàn nhà cậu, tôi mới phải đóng cái vở kịch ngu xuẩn này.”
Từng chữ bật ra từ miệng hắn, sắc lẹm như dao găm.
Lưu Vân Phàm cười khẩy, không thèm xoay người lại.
Cậu đáp, nhẹ như gió thoảng, nhưng độc như rắn cắn: “Đừng tưởng mình cao thượng hơn ai.”
Dứt lời, cậu mới thong thả quay người. Ánh mắt đen láy của cậu như chứa một vực thẳm, kéo cả thế giới rơi vào đó.
“Khúc Thị cũng chẳng khá hơn. Nếu không phải vì giá cổ phiếu lao dốc, anh nghĩ mình có thể chạm vào tôi sao?”
Khúc Dật Thành nheo mắt, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh đến rợn người: “Đúng vậy.”
Giọng nói hắn không chút do dự.
Tàn nhẫn. Phũ phàng.
“Thì sao?”
Lưu Vân Phàm gằn giọng, bước tới, dừng lại cách hắn chỉ một sải tay.
Dáng vẻ ngạo mạn như thể đang thách thức định mệnh.
“Thì...”
Khúc Dật Thành nghiêng đầu, đôi mắt tối sầm. Bàn tay to lớn bất chợt vươn ra, chộp lấy cằm cậu.
Lực siết vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến da thịt dưới ngón tay hắn khẽ lõm xuống. Gương mặt hai người áp sát. Hơi thở nóng bỏng phả lên da nhau, nồng nặc sự thù hận chồng chất.
“Tôi sẽ nghiền nát cậu.” Giọng hắn thì thầm, như một lời nguyền.
“Từ đầu đến chân.”
Lưu Vân Phàm không hề né tránh.
Đôi mắt đen như đá obsidian của cậu vẫn nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng, bất khuất.
Khoé miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, khẽ đáp: “Muốn xem ai nghiền nát ai trước không?”
Không khí trong phòng đông đặc lại, như bị hút hết toàn bộ oxy. Hai thân thể đối diện, như hai quả bom hẹn giờ chỉ chờ một tia lửa nhỏ để nổ tung.
Hôn lễ diễn ra vào chiều tối, thời khắc mà ánh nắng vàng cuối ngày như lụi tàn, nhường chỗ cho bầu trời xanh xám bao trùm. Trong không gian sang trọng của đại sảnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng lướt qua, nhưng dư âm của nó dường như không thể xóa tan được không khí ngột ngạt, căng thẳng bao phủ toàn bộ. Các phóng viên chen chúc nhau, máy ảnh liên tục chớp sáng, tạo nên một không gian náo nhiệt nhưng lại lạ lùng, tĩnh lặng.
Bức ảnh chớp nhoáng ghi lại khoảnh khắc hai tổng tài đứng bên nhau, nhìn nhau nhưng lại như không nhìn thấy nhau. Họ đứng đó, đối diện với ánh đèn rực rỡ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng như thể họ đang tham dự một tang lễ của chính mình.
Cha xứ đứng ở bục, giọng ông vang lên rõ ràng và đầy nghiêm nghị: “Chú rể có đồng ý cùng người này đi hết đời không?”
Khúc Dật Thành liếc nhìn Lưu Vân Phàm, ánh mắt sắc bén, khoé miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười mang đầy sự khinh miệt. Hắn cúi đầu, giọng nói trầm đục nhưng không thiếu sự thách thức: “Đồng ý.”
Lưu Vân Phàm, tay cắm vào túi áo vest, ánh mắt không một chút dao động, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm. Cậu ngẩng cao đầu, dồn hết tất cả sự chán ghét, cay đắng vào từng chữ: “Đồng ý.”
Hai từ ngắn ngủi, đơn giản, nhưng lại nặng trĩu, như thể chúng đang cắt sâu vào tận xương tủy của cả hai. Những từ đó không phải là lời thề ước, mà là một lời tuyên chiến ngầm. Chúng khép chặt số phận của họ lại với nhau, tạo thành một sợi xích vô hình, xiết vào tận sâu trong tâm can. Không thể tháo gỡ, không thể chối bỏ.
--------------------------------
Đêm tân hôn, căn biệt thự ven biển sáng bừng lên dưới ánh đèn vàng, tạo ra một khung cảnh như trong một bức tranh cô quạnh. Gió biển thổi qua cửa sổ rộng, mang theo hơi lạnh nhưng không thể làm dịu bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng. Khúc Dật Thành đứng một mình ở quầy bar, lặng lẽ rót cho mình một ly whisky. Lửa trong ly rượu bập bùng, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt hắn, sắc sảo và đầy bí ẩn.
Tiếng cửa phòng ngủ bật mở. Lưu Vân Phàm bước vào, tóc còn nhỏ giọt nước, cơ thể trong chiếc áo choàng tắm trắng như một bóng ma lướt qua, làm lạnh cả không gian. Ánh mắt cậu thoáng qua hắn, nhưng không hề dừng lại. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó như tường đá, không có một vết nứt nào.
“Sao? Không vào phòng động phòng à?”
Giọng cậu nhẹ, đầy sự khiêu khích, như thể muốn đùa giỡn với sự im lặng dày đặc giữa họ.
Khúc Dật Thành không vội trả lời. Hắn nhấp một ngụm rượu, để cho hương vị cay nồng xộc thẳng lên đầu lưỡi. Ánh mắt hắn bắn ra một tia nhìn lạnh lẽo, như muốn xuyên thấu cả lớp vỏ bọc lạnh lùng của cậu.
“Không hứng thú với món đồ bỏ đi như cậu.”
Giọng hắn vang lên, nhưng lại không thiếu sự mỉa mai, trộn lẫn một chút khinh bỉ.
Lưu Vân Phàm không đáp, chỉ lạnh lùng quay người, bước qua hắn mà không thèm liếc nhìn. Nhưng chỉ chưa đi được hai bước, cổ tay của cậu bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, kéo ngược lại.
Khúc Dật Thành không nói gì, chỉ giật mạnh, khiến cậu mất đà. Lưng Lưu Vân Phàm đập mạnh vào ngực hắn, một luồng khí nóng từ cơ thể hắn phả vào gáy cậu. Hơi thở hắn ấm nóng và nặng nề, như thể muốn bao phủ cả cơ thể cậu.
“Cậu nghĩ mình có thể thoải mái vậy sao?”
Giọng hắn thấp, như một lời đe dọa, như một câu hỏi nhưng lại không cần trả lời. Mỗi từ hắn thốt ra đều như thể đang xé toạc sự kiêu ngạo của cậu, muốn nghiền nát từng lớp phòng vệ còn lại.
Lưu Vân Phàm giật mạnh tay, muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn.
"Buông ra." Giọng cậu lạnh lùng, không có một chút cảm xúc, như thể hắn chỉ là một vật thể vô tri mà cậu không thèm quan tâm.
Khúc Dật Thành cười nhạt, ánh mắt vẫn sắc như dao, nhưng lại đầy sự tàn nhẫn.
“Muộn rồi.”
Hắn không buông tay, mà càng siết chặt hơn. Chưa dứt lời, hắn đã xoay người cậu lại, không cho cậu cơ hội phản kháng. Hắn cúi xuống, môi hắn tìm thấy môi cậu, áp xuống mạnh mẽ, không hề có chút dịu dàng hay e dè. Cái hôn này không phải là sự âu yếm, mà là một tuyên cáo, một sự chiếm đoạt. Hắn không hề dừng lại, môi hắn dường như muốn lấn át, muốn nhấn chìm cậu vào cảm giác vô vọng.
Cậu cố gắng tránh né, nhưng không thể. Môi hắn như một bàn tay siết chặt, không cho cậu thoát khỏi. Hắn cảm nhận được sự giãy giụa của cậu, nhưng lại càng làm tăng thêm sự hưng phấn trong người mình. Hắn muốn phá vỡ tất cả những gì cậu dựng lên, muốn chiếm hữu cậu từ trong ra ngoài, để cậu không còn đường thoát.
Cậu cảm nhận được hơi thở của hắn, cảm nhận được sự tàn nhẫn trong cái hôn ấy, nhưng trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: hắn chính là ác mộng của đời cậu, và cậu sẽ không bao giờ cho phép mình bị khuất phục.
Ngày tháng trôi qua, căn biệt thự ven biển vẫn là nơi giam cầm họ trong cái không gian lặng lẽ, lạnh lẽo. Lúc đầu, Khúc Dật Thành và Lưu Vân Phàm chỉ nhìn nhau bằng những ánh mắt đầy địch khí, sự căm ghét và nghi kỵ như hai chiến binh không hề muốn nhường bước. Cái hôn vào đêm tân hôn như một vết xước không thể lành, một sự khởi đầu đẫm đau đớn.
Khúc Dật Thành không hề dễ dàng chịu thua. Hắn vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng, bất chấp, không cho phép bản thân cảm thấy yếu đuối. Nhưng mỗi ngày qua đi, sự chán ghét ban đầu dần chuyển hóa thành những tia sóng ngầm khó nhận ra. Hắn không thể phủ nhận rằng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Lưu Vân Phàm là một con người mạnh mẽ, đầy nỗi đau, không dễ dàng bị khuất phục.
Một ngày nọ, khi cả hai đối diện nhau trong phòng khách, không khí căng thẳng dường như sắp vỡ tung. Lưu Vân Phàm ngồi đó, không nói lời nào, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Khúc Dật Thành, lần đầu tiên, cảm thấy một sự bất an xâm chiếm trong lòng mình.
"Chúng ta có thể cứ mãi sống trong tình trạng này sao?" Khúc Dật Thành lên tiếng, giọng hắn không còn lạnh lùng như trước, mà có một chút gì đó như đang tìm kiếm một lời giải đáp, một sự thay đổi mà hắn không biết cách mở lời.
Lưu Vân Phàm không quay lại, chỉ im lặng, nhưng cái im lặng ấy lại mang một sức mạnh khó tả. Cậu không muốn trả lời, nhưng những gì cậu đang cảm nhận lại như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.
"Chúng ta chỉ là những con tốt bị điều khiển, không hơn không kém." Cậu nói, giọng khô khan, không có chút cảm xúc.
Khúc Dật Thành đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu. Hắn có thể cảm nhận được nỗi đau mà Lưu Vân Phàm đang giấu kín, nhưng hắn không biết cách để chữa lành. Cảm giác bất lực này, hắn chưa bao giờ trải qua. Hắn không quen với việc không kiểm soát được mọi thứ, nhưng lần này, hắn không thể đơn giản áp đặt mình lên người khác.
"Vân Phàm, cậu không phải là một con tốt." Khúc Dật Thành bước lại gần, từng bước một, nhẹ nhàng, như thể không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người.
“Cậu có giá trị của riêng mình. Và tôi... tôi không muốn chỉ là kẻ ép buộc cậu sống trong cái hôn nhân này. Tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi không thể đứng nhìn cậu tự hủy hoại mình nữa.”
Lưu Vân Phàm cuối cùng quay lại, đôi mắt cậu không còn cái vẻ lạnh lùng tuyệt đối như trước, mà có chút gì đó vỡ ra. Một phần trong lòng cậu như đang lạ lẫm với sự chân thành trong lời nói của Khúc Dật Thành.
"Thế anh muốn gì?" Cậu hỏi, không phải bằng sự thách thức như trước, mà là một câu hỏi thực sự, như tìm kiếm một câu trả lời mà cả hai người đều không rõ.
Khúc Dật Thành im lặng một chút, ánh mắt của hắn không còn ánh lên sự lạnh lùng như những lần trước, mà có chút gì đó bối rối.
"Tôi không biết." Hắn thừa nhận, giọng hắn nhẹ đi, đầy sự chân thành.
“Nhưng tôi không muốn chỉ coi cậu là một phần của kế hoạch, một món đồ mà tôi có thể kiểm soát. Tôi muốn cậu... tự do trong cuộc sống này, dù chúng ta có đang sống trong cái hôn nhân này.”
Lưu Vân Phàm không nói gì trong giây lát. Cậu nhìn hắn, không còn cái sự khinh miệt hay sự khó chịu trước đây. Cậu cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của hắn, trong cái cách hắn nhìn mình. Cái im lặng dài này khiến cậu bối rối, giống như một điều gì đó sắp thay đổi.
"Anh nghĩ chỉ cần muốn là được à?" Cậu hỏi, giọng vẫn có chút lạnh lùng, nhưng không còn sự bức bối như trước.
Khúc Dật Thành cười nhẹ, không có vẻ khinh bỉ, mà là sự thấu hiểu. “Không, tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi sẵn sàng cố gắng, Vân Phàm. Tôi không ép buộc cậu, chỉ là tôi muốn chúng ta có thể tìm ra một cách để cùng sống, dù không hoàn hảo.”
Một khoảng lặng bao phủ không gian giữa họ. Nhưng lần này, nó không còn là sự im lặng đáng sợ nữa. Nó như một sự chấp nhận, một bước đi tiếp theo dù chưa rõ ràng, nhưng đủ để hai người nhận ra rằng tình cảm giữa họ không phải là một sự ép buộc, mà là sự chấp nhận những thay đổi, dù những thay đổi ấy có thể khó khăn đến thế nào.
Khúc Dật Thành bước tới, nhưng lần này hắn không ép buộc. Hắn chỉ đứng đó, gần Lưu Vân Phàm, đủ để cậu cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Và Lưu Vân Phàm, dù có chút ngần ngại, nhưng cũng không tránh né. Cậu hiểu rằng, đây là sự bắt đầu của một điều gì đó mới mẻ, dù chưa thể gọi là tình yêu, nhưng nó chắc chắn không còn là sự thù địch.
Một lát sau, Lưu Vân Phàm nhìn vào mắt hắn, đôi mắt có một sự thay đổi nhỏ, như thể cậu đang đối diện với một phần cảm xúc mới mẻ mà chính cậu cũng chưa hiểu hết.
“Anh biết không, tôi không hiểu nổi bản thân mình nữa.” Cậu thở dài, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi.
“Tôi không biết phải làm gì với những cảm giác này. Nhưng tôi... tôi không muốn cứ mãi sống trong hận thù.”
Khúc Dật Thành nhếch môi, nụ cười hắn nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Tôi cũng không hiểu hết những gì đang xảy ra. Nhưng tôi sẵn sàng để cùng cậu khám phá, nếu cậu cho phép tôi.”
Lưu Vân Phàm nhìn hắn một lúc lâu, không nói gì. Cậu không chắc chắn về tương lai, về mối quan hệ này, nhưng có một điều cậu biết, là nó không còn là sự ép buộc, không còn là trận chiến giữa hai kẻ thù. Mà có thể, nó là sự bắt đầu của một thứ gì đó khác, dù chưa thể gọi tên.
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đưa ra, nhưng lần này không phải là sự chiếm hữu, mà là một lời mời gọi, một sự đồng hành.
"Vậy chúng ta đi thôi." Khúc Dật Thành thì thầm, giọng hắn không còn lạnh lùng, mà đầy kiên nhẫn và hy vọng.
Lưu Vân Phàm nhìn vào đôi mắt hắn, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu. Cậu không biết sẽ đi đâu, nhưng có lẽ, có ai đó bước cùng cậu, thì con đường ấy sẽ không còn quá cô độc.