Tạ Kỷ Phong khựng người, cười chua chát, giờ hắn khác gì chó không nhà, kẻ vô thừa nhận, cầm lấy ly nước lọc trên bàn, súc miệng vài cái, cố tình nhổ toẹt ra sàn, lấy tay chùi mép:" Đừng vòng vo nữa, muốn giết thì giết đi, tôi không có gia đình, chẳng con cái, chẳng có hậu sự gì để an bài, nằm xuống đây cũng coi như có chỗ về."
Du Thế Thành bị động tác của Tạ Kỷ Phong làm hơi nhíu mày, âm trầm nói:" Chắc anh đoán ra được tôi sẽ không giết anh nên mới tỏ ra kháng khái thế phải không?"
" Anh giết tôi thì cũng thế mà thôi." Tạ Kỷ Phong biết lúc này không được tỏ ra sợ hãi, nếu đối phương cũng là kẻ bị truy đuổi như hắn, thì hắn chết chắc, nhưng nếu đối phương có thể xanh, có thân phận đáng hoàng ở Mỹ, vậy hắn còn cơ hội:
" Ồ, con người khi không còn gì cả thì lại có dũng khí ... Vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi chuẩn bị phái người về Bắc Kinh làm vài việc trước kia vẫn dang dở, đang thiếu một người, có vẻ anh rất thích hợp đấy." Dù Thế Thành hất hàm:" Thế nào?"
Tạ Kỷ Phong không nhận lời ngay:" Anh cho rằng tôi không còn gì cả thì có thể sai bảo tùy ý à?"
" Nói chính xác hơn thì anh đã lâm vào bước đường cùng rồi, tôi chẳng cần làm gì anh, đẩy anh ra đường một cái, anh chẳng sống nổi bao lâu đâu, nước Mỹ này sẽ rất khắc nghiệt với người rỗng túi như anh đấy."
" Còn tôi, thực ra tôi không hề thiếu tiền, tôi biết nhiều chuyện hay ho của đám tham quan trong nước lắm, chỉ cần một cuộc điện thoại, chúng phải nhanh chóng nghĩ cách gom tiền cho tôi. Còn cả đám quan tham đã trốn tới Mỹ, rất nhiều người tìm tới chỗ tôi mong được che chở."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT