Sau khi vầng tịch dương dần lặn xuống đường chân trời, đoàn làm phim hoàn thành công việc quay trở về đã thời tiết chuyển lạnh, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng trấn Truân Binh, cả ngày vật vã ở cái thôn hoang, trấn nhỏ thường ngày căm ghét cũng trở nên thân thương, ít nhất ở đó có một cái giường để nghỉ, có thêm ngụm nước nóng để uống.
Những diễn viên quần chúng thì đã lên đủ loại kiểu xe về trước bọn họ một bước, đoàn làm phim còn phải thu dọn máy móc đạo cụ, ngồi ba chiếc xe khách lớn cùng một chiếc xe dã ngoại trở về. Mặc dù nhiệm vụ ghi hình hôm nay cơ bản đã hoàn thành, thế nhưng chuyện xảy ra vào buổi chiều khiến đại đa số người trong đoàn làm phim chẳng khác gì nuốt phải mấy con ruồi, về rồi còn chưa tiêu hóa hết.
" Phó đạo diễn, anh nói xem chuyện này phải làm sao đây?" Bảo Côn tuy không phải là một trong hai nam chính nhưng có khá nhiều cảnh trong phim, ôm cổ nói, hắn bị Cừu Địch chặt cổ họng, tới giờ vẫn còn đau: " Chẳng lẽ bỏ qua cho chúng à?"
" Không phải tôi nói các cậu chứ, một đám người mà không đánh lại hai thằng giao cơm, tôi đã cho các cậu cơ hội rồi đấy." Phó đạo diễn Tân Dật Tinh vẫn còn trẻ, thuộc loại khí huyết thịnh vương nên mới đồng ý:
" Nhưng mà bọn chúng còn trộm đồ, kịch vụ mất di động, chắc chắn là bọn chúng chứ chẳng ai vào đây được." Một người khác nói xen vào, cố gắng nâng cao tội lỗi của hai thằng kia:
Con mẹ nó, đúng là sơn cùng thủy tận xuất điêu dân, vụ lộn xộn làm phó đạo diễn Tân Dật Tinh đau đầu lắm, vào đúng lúc quan trọng thì Hách Lai Vận lại chạy mất. Đạo diễn Trương Tuấn Khải đã trao đổi với phía trấn Truân Binh rồi, chuyện này không thể bỏ qua được, tiếp theo còn quay phim mấy ngày nữa, bọn họ tới đây có chỗ nào là không rải hàng đống tiền ra, không thể chấp nhận chuyện không có tiếng nói được.
" Được rồi, cứ về ăn cơm trước đã, ăn cơm xong tính kế lâu dài sau, lát nữa các cậu theo tôi đi gặp Kỳ Liên Bảo, cùng lắm thì chúng ta đi gặp Kim Ngạn Quốc. Hắn đã hứa sẽ cung cấp cho chúng ta tất cả mọi điều kiện thuận lợi để quay phim, vậy mà bây giờ người của bọn họ hết phá đám, đánh diễn viên, lại còn ăn cắp đồ, tôi xem hắn sẽ ăn nói thế nào."
" Nếu không có câu trả lời hợp lý, tôi tung hê chuyện này trong giới, xem sau này ai muốn tới đây quay phim nữa."
Tân Dật Tinh đã nói thế rồi, mấy người kia cũng nguôi giận phần nào, không ồn ào trong xe nữa, nghĩ một lúc Tân Dật Tinh lại nói thêm:" Nhưng mà tôi nói này, các cậu cũng có phần trong chuyện này, nên đừng quá đáng, đạo diễn không muốn làm lớn chuyện đâu, quay phim quan trọng hơn, bắt bọn chúng cúi đầu xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men là đủ rồi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT