Cừu Địch đứng ở đó rất lâu, cho tới khi nhìn thấy một loạt những chiếc xe màu đen đi qua, đứng tới khi đường phố vắng tanh, trừ người lính mặt trơ trơ đứng gác không còn ai nữa. Bỗng dưng Cừu Địch thấy cô đơn, ánh mặt trời sáng rực trên không tựa hồ chỉ mang tới cái lạnh, cái thành phố này, y mãi mãi không quen, mãi mãi là người lạ, y vừa hận lại yêu nó.
Chẳng biết trong lòng mình nghĩ cái gì nữa, Cừu Địch theo địa chỉ ghi trong hóa đơn đi lấy quần áo, giày cho Đới Lan Quân, sau đó tới nhà cô. Ôi, mỹ nữ này thật đúng là, đứng nhìn từ xa thì thật xinh đẹp, tới gần mới nhận ra là chẳng mỹ hảo như thế, bộ quần nào này giặt cả tháng rồi, chưa mất là may.
Mặc dù Đới Lan Quân đã nói đó là khu tập thể cũ, Cừu Địch vẫn không ngờ rằng nó lại cũ kỹ đến thế, kiến trúc của dãy nhà tập thể chắc là phải từ thập niên 70 đi, không chừng còn từ thập niên 60. Cầu tháng máy chắc chắn là không có rồi, nhà cửa nhìn đâu cũng thấy dấu vết cơi nới, đua ra thụt vào mấp mô, ngẩng đầu lên thấy đầy móc quần áo, đệm chăn …v ...v ...
Nếu bảo có gì khá một chút thì đó là rất nhiều cây lớn, nhưng nếu ở tiểu khu cao cấp, nó là cảnh đẹp, ở đây ánh nắng xuyên qua tán lá, cắt xẻ loang lổ chỉ khiến bầu không khí càng u ám, cũ kỹ.
Sân văng tanh, toàn lá rụng.
Cừu Địch bước lên bậc thang sứt mẻ, loại có dốc ở giữa để dắt xe đạp, đi lên tầng ba mở cửa vào phòng. Cái nhà này … thật là hết nói, ai mà dám tin là một mỹ nữ sống trong đó chứ, chẳng khác nào đống hỗn loạn, chắc là lâu lắm rồi cô ấy không về, trà kỷ đả phủ lớp bụi dày, bàn cơm thậm chí còn có thức ăn thừa đã mốc, tủ lạnh khỏi phải nói, toàn bộ là đồ siêu thị, quá nửa hết hạn.
Tệ hơn cái nhà tạm bợ của Cừu Địch nữa, bà chị này sống kiểu gì thế?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play