" Mày là ai?" Bao Tiểu Tam thấy có người gọi ra tên mình thì tạm thời thu tay, ở thủ đô này hắn gặp không biết bao nhiêu lưu manh rồi, sao nhớ nổi:
" Cương Đậu đây, anh không nhớ à? Lần trước hai chúng ta cùng nhau đánh cảnh sát, bao nhiêu lâu rồi không thấy anh đâu." Thằng đó cởi khẩu trang ra, mặt toàn là trứng cá, béo tới đáng yêu:
Thằng tóc vàng không tin:" Bốc phét, cái ngữ mày mà dám đánh cảnh sát à?"
" Là anh ấy đánh, tôi đứng canh chạy mất." Cương Đậu chẳng biết xấu hổ là cái mẹ gì, cười toét cả mồm, cười làm người ta phát ghét:
Hai tên đồng bọn tức thì phải nhìn Bao Tiểu Tam với con mắt khác rồi, bộ dạng kinh khiếp đó cứ như là nhìn thấy thần tượng vậy, càng nhìn Bao Tiểu Tam càng thấy vóc dáng cao lớn, tướng mạo hung tàn, đúng là thứ mãnh nhân ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.
Chuyện cũ hiện ra ngay trước mắt, chính vì cái lần đó ngáo ngơ đi đánh cảnh sát cho nên mới có ngày hôm nay, Bao Tiểu Tam xông lên, Cương Đậu sợ hãi la lớn cầu xin:" ... Tam ca! Tam ca ... anh nghe em nói đã, không phải là em không giúp anh, lúc đó nghe người ta hô anh đánh đồn trưởng đồn cảnh sát, em sợ tới nhũn cả chân ... Với lại một mình anh đã đánh thằng cảnh sát đó nằm bẹp ra đất rồi, em có lên cũng vô dụng ... Ấy, đừng đánh ..."
Cương Đậu la hét ôm lấy mặt, í, đợi nửa ngày trời không thấy có động tĩnh gì, len lén mở mắt ra nhìn liền thấy Bao Tiểu Tam đang nhìn mình cười. Cương Đậu thở phào bỏ tay xuống, tiếp đó hắn nhìn thấy đôi giày da bóng lộn của Bao Tiểu Tam, ngẩng đầu lên thấy Bao Tiểu Tam mặc áo lông cừu, giật mình đứng dậy sờ, lông thật luôn này, còn dày nữa, một cái thế này giá mấy nghìn chứ không phải đùa đâu:" Oa, Tam ca, anh phát tài rồi à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT