Cùng lúc ấy Yến Đăng Khoa vẫn ở trong khách sạn, thực sự là tức tới đau răng rồi, mấy thằng nhãi ranh đó thật biết bỏ đá xuống giếng, biết lão tử đang gặp xui xẻo, mở mồm ra là dám tống tiền tới mấy trăm vạn, đúng là thèm tiền tới không cần mạng nữa.
Hắn biết bây giờ không thể tùy tiện ra ngoài, ra ngoài một cái là sẽ có một đống những cái đuôi bám theo, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nằm yên đợi người ta tới giết mổ. Giám đốc Yến xưa nay đâu phải là nhân vật dễ đụng chạm, đêm qua hắn đã nghĩ thật kỹ toàn bộ việc xảy ra rồi, sau đó nghĩ cách liên hệ với những nữ nhân viên của Bách Nhương, hỏi đi hỏi lại có chuyện gì ... Mẹ nó chứ, thì ra túi xách bị người ta cướp mất.
Hiểu ra thủ đoạn của đám kia rồi, hắn một mặt chửi những nữ nhân đó ngu xuẩn, lại chửi đám nam nhân ngủ với những nữ nhân đó cũng ngu xuẩn nốt, giờ là lúc nào rồi mà không chỉ huy được nửa dưới. Tức hơn nữa là giờ có kẻ dùng chuyện đó để uy hiếp, tống tiền hắn.
Tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Chúng mày thèm tiền đến điên rồi chứ gì, đập chết mẹ chúng mày.
Nghĩ tới đó Yến Đăng Qua xem giờ, cả đêm không ngủ nổi, đến sáng thiếp đi mà không hay, giờ đã sắp trưa rồi, hắn gọi vào số máy mà Cừu Địch để lại, bên kia vừa nhận máy, Lão Yến lại bắt đầu giả nghèo giả khổ:" ... Huynh đệ à? Cậu thương xót tha cho tôi một lần đi ... Thực sự không gom được đủ tiền nữa, chỉ lấy được chưa tới 200 vạn, lại không thể lấy ở một chỗ ...
Tình hình tôi khó khăn thế nào cậu biết mà, đám cảnh sát còn đang bám đuôi, chúng biết tôi còn tiền là lấy hết ... Cậu giết tôi đi cho rồi, tôi suy sụp rồi ..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT