Cừu Địch thu ảnh lại, y thì xác định được Đới Lan Quân không ngốc, ít nhất là biết được thứ này là gì, không phải người ngoài nghề. Rốt cuộc đây là thứ gì, tại sao lại phải giữ kín như thế.
Tạm gạt bỏ suy đoán sang bên, Cừu Địch đuổi theo Đới Lan Quân:" Này."
" Tên tôi không phải là này." Đới Lan Quân quay đầu lại lườm y:
" Thật khó gọi, gọi là chị thì cô lại chê là già, gọi là em, cô thấy sởn gai ốc ... Vậy cô bảo nên xưng hô thế nào đây?" Cừu Địch giang tay ra, chắc là vì tìm kiếm không có kết quả lại thêm mệt mỏi, điều kiện ăn ở tệ, cho nên thời gian gần đây tính khí cô em này trở nên rất không tốt:
" Đừng xưng hô nữa, hỏi cái gì?" Đới Lan Quân chẳng quay đầu lại:
" Ý tôi là không thể tiếp tục tìm kiếm như thế này được, sẽ không có kết quả đâu, cô ấy xuất hiện ở nơi này cũng chưa chắc gì là người nơi này, chẳng lẽ tới lúc đó lại đi tìm cả Trung Quốc à? Tiếp tục thế này không được, tốn tiền tốn sức chưa nói, kết quả cũng không có."
" Vậy anh có cách gì hay không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT