Lúc này là hoàng hôn, bỗng dưng nổi cơn giông, song cảm giác khô nóng chưa tản đi được bao nhiêu, ánh chiều tà chiếu qua không khí lờ mờ giống như sương mù, trông có chút ý cảnh thành phố trong sương, kỳ thực ra chỉ là khói bụi độc hại, chỉ khiến người ta tổn thọ chứ chẳng sinh ra được chút tình thơ ý họa nào cả.
Hiện giờ đỡ nhiều lắm rồi đấy, mấy năm trước mới là kinh khủng, thậm chí có thời gian người ta râm ran bàn tán chuyện rời thủ đô đủ biết tình hình tệ hại mức nào.
Hi vọng vài năm nữa có thể nhìn thấy bầu trời xanh ở Bắc Kinh như quyết tâm của chính quyền.
Có điều mây đen trong lòng Cừu Địch vẫn còn đó.
" Tao chẳng có gì mà nghĩ không thông, hơn hai vạn tiền hàng cũng đành đi, nhưng giữ xe của mày một hai tuần còn làm ăn gì nữa? Tới lúc đó kênh tiêu thụ hàng mà chúng ta vất vả lập lên bị người ta chiếm sạch rồi." Cừu Địch tức ở chỗ này này, ở cái mảnh đất làm ăn cạnh tranh dữ dội này, không ai đợi anh hết, chỉ chậm lại một bước là người ta tranh nhau vượt qua rồi:
" Cũng có gì to tát đâu, thiếu gì cách kiếm cơm, nói không chừng Đường Anh gọi chúng ta là có chuyện làm ăn đấy ... Theo tao thấy, đi chỗ khác đi, kiếm nơi nào ngon ngon, chúng ta làm tiếp." Bao Tiểu Tam than thở:" Cái thủ đô này không phải chỗ cho người sống, làm việc thì chết mệt, nhà cửa thì đắt đỏ, mở mắt ra đã phải tiêu tiền, tao chỉ muốn về quê quách."
Chuyện này đâu phải Cừu Địch chưa nghĩ tới, y xách ba lô đi khắp nơi rồi ấy chứ, không chỉ một lần y muốn rời bỏ nơi này, nhưng thực sự về quê thì có cái gì? Ở thủ đô tuy gian khổ, nhưng còn có cơ hội, ít nhất nếu muốn bán sức lao động kiếm tiền, chẳng thiếu thị trường, về quê làm được gì đây? Có vị trí giáo viên cũng mấy trăm người tranh nhau rồi ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT