Tiêu Lăng Nhạn đi rồi, Tiêu Quảng Bằng vẫn đứng ngây ra bên đường lau nước mắt, bà Tiêu lén lút tới bên con trai, lấy đi cái va ly, mở ra xem bên trong là cái gì ... Có ảnh đại thọ ông cụ năm 86 tuổi, có ảnh năm sáu thế hệ đồng đường, có ảnh đám anh chị em mười mấy người gầy gò như ăn mày, nụ cười ai cũng rạng rỡ.
" Mẹ, chị đi rồi, còn bán cả nhà lẫn xe để trả lương tháng này cho công nhân ... Mẹ, chị ấy sống không dễ dàng gì, bác cả con cũng thế, bệnh tật còn cố chống đỡ công ty ... Cha con thì âm thầm phá hoại, con thì chẳng làm gì, chỉ nhận lương quấy rối ..." Tiêu Quảng Bằng hối hận vô cùng:
" Ài, đều tại lão già khốn kiếp đó gây nghiệt." Bà Tiêu nắm tay con trai, lòng hết sức nặng nề nhìn theo bóng dáng Tiêu Lăng Nhạn:
Hình bóng hai mẹ con đó vừa biến mất, từ bên đường một cái xe đi ra, lái ra khỏi tiểu khu. Đi được một quãng không xa đỗ lại bên đường, Tiêu Lăng Nhạn đang một mình đi bộ mở cửa xe, lau nước mắt đi lên.
Lái xe là Quản Thiên Kiều, Cừu Địch ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Tiêu Lăng Nhạn lên xe rồi vẫn còn khóc, y lại cười toét cả miệng:" Ấy, nhập vai rồi phải không? Tôi đã nói với cô rồi, con người ta ấy mà cùng hưởng phúc thì khó, chia sẻ hoạn nạn thì dễ, có hoạn nạn mới thấy được chân tình."
Tiêu Lăng Nhạn vẫn khóc tới không kìm được, cứ ngỡ biến giả thành thật rồi, ai ngờ cô tức giận mắng:" Bớt lải nhải đi, anh phun cái gì vào mắt tôi, làm tôi chảy nước mắt tới tận bây giờ."
Quản Thiên Kiều phì cười, Cừu Địch lấy chai nước khoáng đưa tới:" Lau qua đi, cho loảng chút, có gì đâu thuốc nhỏ mắt ấy mà, rửa đi là hết ... Cùng lắm trông đỏ chút thôi ..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT